Thập Niên 80: Nữ Chính Muốn Tái Hôn
Chương 42:
Mùng bốn là ngày nắng to, mọi nhà trong thôn đều dọn sạch tuyết trước đường lớn. Đường đi có thể qua lại, người đến thăm người thân lại nhiều hơn.
Cho dù như vậy, đến mùng sáu thì con gái lớn Điền Ái Hồng của nhà họ Điền mới về nhà mẹ. Ngoại hình của chị ấy rất giống Lý Phượng Anh, cộng thêm lấy chồng tốt, ở nhà có mặt mũi, cơm trưa cũng ăn ngon uống ngon chiêu đãi đàng hoàng. Có quà năm mới của chị ấy và được nhét tiền riêng, lần đầu tiên Điền Ninh thấy bà ta vui vẻ như vậy.
Trong cốt truyện gốc, sau khi “Điền Ninh” kết hôn thì quan hệ với người nhà cũng không tệ. Xa thơm gần thối, con gái lấy chồng, Lý Phượng Anh cứ như chậm trễ thể hiện tình thương của người mẹ. Hai mẹ con chung sống hòa hợp, cộng thêm cuộc sống càng ngày càng tốt, sự hẹp hòi trước đây dần dần bị người ta quên lãng.
Thật ra thì nhìn bây giờ là biết, đây chính là yêu cầu của Lý Phượng Anh về con gái. Sau khi lấy chồng có thể mang đến lợi ích cho nhà mẹ, đó chính là người được cưng chiều, tiếp tục so đo hà khắc thì không phải người thông minh.
Điền Ninh không thân với Điền Ái Hồng, hai người kém nhau nhiều tuổi. Chị ấy hỏi nhiều nhất một câu: “Tiểu Ninh sắp lấy chồng rồi, có xem trọng ai được chưa? Nếu không thì chị về hỏi xem nhà ai thích hợp, ở gần chị cũng có thể chăm sóc nhau.”
Điền Ninh ngậm miệng không nói, làm cô gái bẽn lẽn. Những gì chị ấy nói đều là tin tức vô dụng, chỉ là thể hiện bản thân lo nghĩ cho nhà mẹ thôi.
Lý Phượng Anh thì mập mờ nói: “Đang bàn đây, mới gặp mặt hai lần, thăm họ hàng xong rồi nói.”
Điền Ái Hồng bèn không hỏi nữa.
Chờ đám người đi, bác Vu hàng xóm tới thăm hỏi, hâm mộ không thôi: “Nhà chị có hai cô con gái thật là hưởng phúc, đều hiếu thuận. Đợi sau này già rồi, mỗi người bưng một bát cho chị, chị cũng đủ ăn.”
Lý Phượng Anh thích thể diện, giả vờ không thèm để ý mà cười nói: “Chúng ta có thể hưởng bao nhiêu phúc của chúng nó? Chỉ cần bản thân chúng nó có thể sống tốt, nhớ sự vất vả của người làm bố mẹ như chúng ta là được. Năm nay Xảo Chân nhà chị sẽ lấy chồng, chị không lo không có ai mang gà quay cho chị.”
Bác Vu mỉm cười: “Phải, làm cha mẹ đều nghĩ như vậy.”
Điền Ninh nghe vậy thì xem thường, nếu đã nghĩ như vậy thì có khác gì nuôi heo? Quan hệ ruột thịt nên đối xử tốt với nhau, chứ không phải ép buộc lợi nhuận.
Nhưng trong thôn có không ít người già ao ước như thế. Tin tức Điền Ái Hồng đến nhà mẹ mang về rất nhiều đồ tốt nhanh chóng truyền tới lỗ tai của Vương Hắc Nữu, bà ta nhìn Lưu Kim Ngọc khoanh chân ngồi trên giường bóc đậu phộng ăn thì cũng bắt đầu đau đầu.
“Sao mấy ngày nay Điền Ái Dân không đến?”
Vốn dĩ Lưu Kim Ngọc đang vui vẻ, nghe thấy vậy thì sầm mặt nói: “Con không biết, chắc chắn là mẹ chồng con đã nói gì rồi. Thật là ác độc, sau này đừng mong bảo con hầu hạ bà ta, con mang thai mà cũng không tới nhìn. Hừ, không đến xin con thì con sẽ không về!”
Mụ ta co rút khóe miệng không tiếp lời, ấn mạnh vào đầu con gái: “Con đúng là đần. Ngày đó mẹ nháy mắt với con, con lại không giả vờ đau bụng, trực tiếp nằm bất động trên đất, xem ai có thể làm gì con? Điền Ninh không mặc cho con đánh con mắng thì mẹ cũng không bằng lòng, sao mẹ lại sinh ra đứa con gái đần như con chứ?”
Lưu Kim Ngọc cũng hối hận, lẩm bẩm: “Bụng con không khó chịu nên vốn dĩ không nghĩ ra cách này, ai mưu mô như con nhỏ Điền Ninh đâu. Con nhớ tới mà vẫn tức đây.”
“Đúng vậy, em chồng của con thật sự đúng là mưu mô, không biết bây giờ ở nhà nói xấu con thế nào đâu.”
“Chính xác, đồ tốt mà Ái Hồng cầm về lúc thăm người thân cũng không tới lượt con ăn.”
Vương Hắc Nữu nhấn mạnh: “Mẹ nghe nói hôm đó nhà họ Tôn cũng đi nhà con, mang theo không ít đồ ngon, Điền Ái Dân đến đây mấy lần cũng không đưa tới.”
Lưu Kim Ngọc nhanh trí: “Vậy bây giờ con giả vờ khó chịu, vẫn được chứ?”
Mụ ta cao lớn khỏe mạnh, quanh năm không bị bệnh, đưa con gái về cũng vô cùng hùng hổ mắng người nhà họ Điền, không hề có biểu hiện yếu đuối. Bà ta suy nghĩ chốc lát thì phấn khởi đầu: “Cũng được, bảo nó mang đồ tới.”
Nhà ai cũng không giàu có, Vương Hắc Nữu đón tết chỉ đi móc đồ bên ngoài thăm người thân nuôi con gái, nhưng vẫn đến cái tuổi nhận quà của người ta. Hơn nữa, nhà họ Điền cũng nên nhận lỗi.
Lưu Kim Ngọc khỏe mạnh như mụ ta, không thể giả bệnh khác, nên vẫn giả vờ chứng nôn mửa dễ nhất của phụ nữ mang thai, nôn ói không ăn được gì, đang cần ăn chút đồ tươi, cụ thể thì phải xem tấm lòng thành của nhà họ Điền.
“Hừ, nếu như họ không coi trọng đứa cháu này, mẹ sẽ mắng khắp nơi trong thôn, khiến mẹ chồng của con không ngóc đầu lên được!”
“Mẹ, mẹ thật nhiều cách!”
“Đương nhiên, mẹ là mẹ ruột của con mà!”
Cho dù như vậy, đến mùng sáu thì con gái lớn Điền Ái Hồng của nhà họ Điền mới về nhà mẹ. Ngoại hình của chị ấy rất giống Lý Phượng Anh, cộng thêm lấy chồng tốt, ở nhà có mặt mũi, cơm trưa cũng ăn ngon uống ngon chiêu đãi đàng hoàng. Có quà năm mới của chị ấy và được nhét tiền riêng, lần đầu tiên Điền Ninh thấy bà ta vui vẻ như vậy.
Trong cốt truyện gốc, sau khi “Điền Ninh” kết hôn thì quan hệ với người nhà cũng không tệ. Xa thơm gần thối, con gái lấy chồng, Lý Phượng Anh cứ như chậm trễ thể hiện tình thương của người mẹ. Hai mẹ con chung sống hòa hợp, cộng thêm cuộc sống càng ngày càng tốt, sự hẹp hòi trước đây dần dần bị người ta quên lãng.
Thật ra thì nhìn bây giờ là biết, đây chính là yêu cầu của Lý Phượng Anh về con gái. Sau khi lấy chồng có thể mang đến lợi ích cho nhà mẹ, đó chính là người được cưng chiều, tiếp tục so đo hà khắc thì không phải người thông minh.
Điền Ninh không thân với Điền Ái Hồng, hai người kém nhau nhiều tuổi. Chị ấy hỏi nhiều nhất một câu: “Tiểu Ninh sắp lấy chồng rồi, có xem trọng ai được chưa? Nếu không thì chị về hỏi xem nhà ai thích hợp, ở gần chị cũng có thể chăm sóc nhau.”
Điền Ninh ngậm miệng không nói, làm cô gái bẽn lẽn. Những gì chị ấy nói đều là tin tức vô dụng, chỉ là thể hiện bản thân lo nghĩ cho nhà mẹ thôi.
Lý Phượng Anh thì mập mờ nói: “Đang bàn đây, mới gặp mặt hai lần, thăm họ hàng xong rồi nói.”
Điền Ái Hồng bèn không hỏi nữa.
Chờ đám người đi, bác Vu hàng xóm tới thăm hỏi, hâm mộ không thôi: “Nhà chị có hai cô con gái thật là hưởng phúc, đều hiếu thuận. Đợi sau này già rồi, mỗi người bưng một bát cho chị, chị cũng đủ ăn.”
Lý Phượng Anh thích thể diện, giả vờ không thèm để ý mà cười nói: “Chúng ta có thể hưởng bao nhiêu phúc của chúng nó? Chỉ cần bản thân chúng nó có thể sống tốt, nhớ sự vất vả của người làm bố mẹ như chúng ta là được. Năm nay Xảo Chân nhà chị sẽ lấy chồng, chị không lo không có ai mang gà quay cho chị.”
Bác Vu mỉm cười: “Phải, làm cha mẹ đều nghĩ như vậy.”
Điền Ninh nghe vậy thì xem thường, nếu đã nghĩ như vậy thì có khác gì nuôi heo? Quan hệ ruột thịt nên đối xử tốt với nhau, chứ không phải ép buộc lợi nhuận.
Nhưng trong thôn có không ít người già ao ước như thế. Tin tức Điền Ái Hồng đến nhà mẹ mang về rất nhiều đồ tốt nhanh chóng truyền tới lỗ tai của Vương Hắc Nữu, bà ta nhìn Lưu Kim Ngọc khoanh chân ngồi trên giường bóc đậu phộng ăn thì cũng bắt đầu đau đầu.
“Sao mấy ngày nay Điền Ái Dân không đến?”
Vốn dĩ Lưu Kim Ngọc đang vui vẻ, nghe thấy vậy thì sầm mặt nói: “Con không biết, chắc chắn là mẹ chồng con đã nói gì rồi. Thật là ác độc, sau này đừng mong bảo con hầu hạ bà ta, con mang thai mà cũng không tới nhìn. Hừ, không đến xin con thì con sẽ không về!”
Mụ ta co rút khóe miệng không tiếp lời, ấn mạnh vào đầu con gái: “Con đúng là đần. Ngày đó mẹ nháy mắt với con, con lại không giả vờ đau bụng, trực tiếp nằm bất động trên đất, xem ai có thể làm gì con? Điền Ninh không mặc cho con đánh con mắng thì mẹ cũng không bằng lòng, sao mẹ lại sinh ra đứa con gái đần như con chứ?”
Lưu Kim Ngọc cũng hối hận, lẩm bẩm: “Bụng con không khó chịu nên vốn dĩ không nghĩ ra cách này, ai mưu mô như con nhỏ Điền Ninh đâu. Con nhớ tới mà vẫn tức đây.”
“Đúng vậy, em chồng của con thật sự đúng là mưu mô, không biết bây giờ ở nhà nói xấu con thế nào đâu.”
“Chính xác, đồ tốt mà Ái Hồng cầm về lúc thăm người thân cũng không tới lượt con ăn.”
Vương Hắc Nữu nhấn mạnh: “Mẹ nghe nói hôm đó nhà họ Tôn cũng đi nhà con, mang theo không ít đồ ngon, Điền Ái Dân đến đây mấy lần cũng không đưa tới.”
Lưu Kim Ngọc nhanh trí: “Vậy bây giờ con giả vờ khó chịu, vẫn được chứ?”
Mụ ta cao lớn khỏe mạnh, quanh năm không bị bệnh, đưa con gái về cũng vô cùng hùng hổ mắng người nhà họ Điền, không hề có biểu hiện yếu đuối. Bà ta suy nghĩ chốc lát thì phấn khởi đầu: “Cũng được, bảo nó mang đồ tới.”
Nhà ai cũng không giàu có, Vương Hắc Nữu đón tết chỉ đi móc đồ bên ngoài thăm người thân nuôi con gái, nhưng vẫn đến cái tuổi nhận quà của người ta. Hơn nữa, nhà họ Điền cũng nên nhận lỗi.
Lưu Kim Ngọc khỏe mạnh như mụ ta, không thể giả bệnh khác, nên vẫn giả vờ chứng nôn mửa dễ nhất của phụ nữ mang thai, nôn ói không ăn được gì, đang cần ăn chút đồ tươi, cụ thể thì phải xem tấm lòng thành của nhà họ Điền.
“Hừ, nếu như họ không coi trọng đứa cháu này, mẹ sẽ mắng khắp nơi trong thôn, khiến mẹ chồng của con không ngóc đầu lên được!”
“Mẹ, mẹ thật nhiều cách!”
“Đương nhiên, mẹ là mẹ ruột của con mà!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất