Thập Niên 80: Nữ Chính Muốn Tái Hôn
Chương 45:
Điền Xảo Chân ngồi trong phòng không đi ra, bác Vu vào phòng cô ấy lấy vải tặng lúc đính hôn trong rương ra. Bà ấy nhìn thấy con gái giàn giụa nước mắt, bàn tay khô thô ráp lau gương mặt của cô ấy: “Con gái, đừng khóc nữa, chờ sau này bố mẹ tìm nhà khác tốt hơn!”
“Mẹ...”
Cô ấy nghẹn ngào không biết nói thế nào, bác Vu khẽ cắn răng xoay người đi ra ngoài, ném mảnh vải đó xuống đất mặc cho mẹ của Tào Chấn Hoa nhặt lên, lại móc ra hai tệ tiền lẻ và hai mươi tệ lễ vật đám hỏi từ trong túi.
“Rượu và kẹo cho lúc đính hôn hết rồi, tôi bồi thường cho bà hai tệ này, bằng lòng lấy thì lấy, không muốn thì cũng cút cho tôi. Cái đồ lòng đen phổi nát, đừng tới nhà tôi nữa. Thứ ngu dốt có mẹ sinh không có mẹ dạy, trên đường về ngã xuống cống chết hết đi!”
Mẹ Tào vừa nghe bà ấy nguyền rủa người khác, đi lên muốn túm tóc. Bác Vu cười khẩy một tiếng, cùng con dâu là chị dâu Điền mỗi người túm một tay, vung cánh tay đánh thẳng vào mặt bà ta, đánh vang “chát chát”.
Đại đội trưởng khuyên can cố tình chậm một bước, tát năm sáu cái mới bảo người ta kéo bọn họ ra, bằng không sẽ bị tát rụng cả răng.
“Được rồi, được rồi, mau đi đi!”
Người làm mai Tào Phú Quý đã đưa ba người nhà họ Tào ra ngoài. Trên căn bản là đi qua hàng xóm bà con xa của nhà họ Điền, có người thích tổn thương người khác mà nhổ nước bọt lên mặt cha Tào và mẹ Tào.
Ra cổng nhà Xảo Chân, chính là cổng nhà họ Điền. Mẹ Tào duỗi cổ nhìn vào trong, nhìn thấy hai cô gái trẻ đứng ở cửa. Một người vừa nhìn đã biết là người đã lấy chồng, một người khác gầy teo, ánh mắt không hiền lành, không phải là cô gái này chứ?
Điền Ninh cũng chú ý tới ánh mắt thăm dò của mẹ Tào cùng với Tào Chấn Hoa, cô âm thầm cau mày. Cái nhà này trông không giống người đàng hoàng.
Tào Chấn Hoa có tiếng không có miếng, vóc dáng cao gầy, gương mặt không có nhiều thịt, có vẻ đẹp nữ tính. Da thịt trắng nõn không giống người trẻ trong thôn lắm, trái lại có cảm giác bệnh tật, không phải người này có bệnh gì đấy chứ?
Rõ ràng là ngày nắng ánh mặt trời tươi sáng, tuyết tan ấm áp hơn hai ngày trước, Điền Ninh bỗng nhiên muốn rùng mình, nhà họ Tào này có chỗ kỳ lạ.
Người ta đi rồi, người xem náo nhiệt trước cửa cũng giải tán hết, quan hệ tốt sẽ đến nhà Xảo Chân an ủi bác Vu. Tuy vậy, câu nói “số xấu khắc chồng” của mẹ Tào vẫn để lại trong lòng người khác, ai trở về lại không thì thầm thêm hai câu chứ?
Lương Tiểu Song “chậc chậc” không ngừng: “Cũng không biết sao nhà họ Tào lại nói như vậy, Xảo Chân đừng số xấu thật chứ? Vậy sau này làm sao lấy chồng nữa?”
Điền Ninh trợn mắt, thản nhiên nói: “Chị dâu, chị đừng nói lung tung, người nhà đó cố ý dùng cái cớ này để hủy hôn thôi. Xảo Chân lớn như vậy gia đình vẫn tốt đẹp, nói cậu ấy số xấu không phải bôi nhọ cậu ấy sao?”
Trên bàn cơm Điền Ninh vô cùng ít nói, lại nói một đoạn lời nói có sách mách có chứng như vậy, mọi người hơi kinh ngạc.
Lương Tiểu Song cũng ngạc nhiên, giả vờ tự nhiên gật đầu: “Nói cũng phải.”
Bầu không khí yên tĩnh lại, Lương Tiểu Song âm thầm suy nghĩ, không tự chủ ăn hai bánh bao ngô vẫn muốn giơ tay lấy, chọc Lý Phượng Anh cau mày không ngừng. Điều kiện gia đình tốt hơn nhà bình thường một chút, nhưng mùa đông không làm ruộng, ăn nhiều như vậy làm gì?
“Trong nồi còn có canh bí đỏ.”
Mẹ chồng mở miệng chê con dâu ăn nhiều.
Lương Tiểu Song sửng sốt, ngượng ngùng thu tay về. Chị ta cũng không biết sao nữa, ăn hai cái vẫn cảm thấy không đủ…
Đợi đã, chị ta cau mày tính toán thời gian, sau khi vào đông chị ta đã bứt rứt trong người, vô cùng khó chịu, nhưng tính từ đầu năm đến bây giờ đã sắp hai tháng chưa có rồi nhỉ?
“Mẹ...”
Lý Phượng Anh chôn mặt trong bát canh, cũng không ngẩng đầu lên: “Chuyện gì?”
Người nhà đều đang ăn cơm, Lương Tiểu Song cũng không thể nói ngay mặt, chị ta giấu nụ cười ở khóe miệng, thần bí nói: “Ăn cơm xong rồi con nói.”
Chị ta cần mẫn bưng bát đũa lên đến phòng bếp rửa sạch, Điền Ninh liếc cái bụng không rõ ràng lắm của chị ta, trong mắt lóe lên vẻ sáng tỏ.
Quả nhiên, sau khi ăn xong Lý Phượng Anh nghe chị ta bảo chị ta mang thai thì lập tức vui mừng không thôi. Bà ta vô cùng hào phóng lấy một trái táo trong tủ đưa cho chị ta, những người còn lại chỉ ăn một quả táo được chia bốn phần.
Điền Ái Dân ăn xong thì dè dặt nói: “Mẹ, Kim Ngọc nói cô ấy còn muốn ăn táo.”
Đến nhà cha mẹ vợ thăm vợ, nếu trong tay không cầm gì thì chắc chắn không thể vào cửa.
Lý Phượng Anh “hừ” một tiếng, táo mà nhà họ Tôn tặng chỉ có mười quả, lần trước lấy đi cho Lưu Kim Ngọc năm quả. Bảy tám miệng trong nhà đều muốn ăn, còn Lương Tiểu Song cũng mang thai cũng giương mắt nhìn. Chị ta có lòng muốn nói đều do Điền Ninh gây ra, nhưng lời đến khóe miệng lại nuốt về, chỉ cần cô ngoan ngoãn lấy chồng, chị ta có thể không so đo.
“Cô ta ăn thì bảo mẹ cô ta mua cho, mẹ không có!”
“Mẹ...”
Cô ấy nghẹn ngào không biết nói thế nào, bác Vu khẽ cắn răng xoay người đi ra ngoài, ném mảnh vải đó xuống đất mặc cho mẹ của Tào Chấn Hoa nhặt lên, lại móc ra hai tệ tiền lẻ và hai mươi tệ lễ vật đám hỏi từ trong túi.
“Rượu và kẹo cho lúc đính hôn hết rồi, tôi bồi thường cho bà hai tệ này, bằng lòng lấy thì lấy, không muốn thì cũng cút cho tôi. Cái đồ lòng đen phổi nát, đừng tới nhà tôi nữa. Thứ ngu dốt có mẹ sinh không có mẹ dạy, trên đường về ngã xuống cống chết hết đi!”
Mẹ Tào vừa nghe bà ấy nguyền rủa người khác, đi lên muốn túm tóc. Bác Vu cười khẩy một tiếng, cùng con dâu là chị dâu Điền mỗi người túm một tay, vung cánh tay đánh thẳng vào mặt bà ta, đánh vang “chát chát”.
Đại đội trưởng khuyên can cố tình chậm một bước, tát năm sáu cái mới bảo người ta kéo bọn họ ra, bằng không sẽ bị tát rụng cả răng.
“Được rồi, được rồi, mau đi đi!”
Người làm mai Tào Phú Quý đã đưa ba người nhà họ Tào ra ngoài. Trên căn bản là đi qua hàng xóm bà con xa của nhà họ Điền, có người thích tổn thương người khác mà nhổ nước bọt lên mặt cha Tào và mẹ Tào.
Ra cổng nhà Xảo Chân, chính là cổng nhà họ Điền. Mẹ Tào duỗi cổ nhìn vào trong, nhìn thấy hai cô gái trẻ đứng ở cửa. Một người vừa nhìn đã biết là người đã lấy chồng, một người khác gầy teo, ánh mắt không hiền lành, không phải là cô gái này chứ?
Điền Ninh cũng chú ý tới ánh mắt thăm dò của mẹ Tào cùng với Tào Chấn Hoa, cô âm thầm cau mày. Cái nhà này trông không giống người đàng hoàng.
Tào Chấn Hoa có tiếng không có miếng, vóc dáng cao gầy, gương mặt không có nhiều thịt, có vẻ đẹp nữ tính. Da thịt trắng nõn không giống người trẻ trong thôn lắm, trái lại có cảm giác bệnh tật, không phải người này có bệnh gì đấy chứ?
Rõ ràng là ngày nắng ánh mặt trời tươi sáng, tuyết tan ấm áp hơn hai ngày trước, Điền Ninh bỗng nhiên muốn rùng mình, nhà họ Tào này có chỗ kỳ lạ.
Người ta đi rồi, người xem náo nhiệt trước cửa cũng giải tán hết, quan hệ tốt sẽ đến nhà Xảo Chân an ủi bác Vu. Tuy vậy, câu nói “số xấu khắc chồng” của mẹ Tào vẫn để lại trong lòng người khác, ai trở về lại không thì thầm thêm hai câu chứ?
Lương Tiểu Song “chậc chậc” không ngừng: “Cũng không biết sao nhà họ Tào lại nói như vậy, Xảo Chân đừng số xấu thật chứ? Vậy sau này làm sao lấy chồng nữa?”
Điền Ninh trợn mắt, thản nhiên nói: “Chị dâu, chị đừng nói lung tung, người nhà đó cố ý dùng cái cớ này để hủy hôn thôi. Xảo Chân lớn như vậy gia đình vẫn tốt đẹp, nói cậu ấy số xấu không phải bôi nhọ cậu ấy sao?”
Trên bàn cơm Điền Ninh vô cùng ít nói, lại nói một đoạn lời nói có sách mách có chứng như vậy, mọi người hơi kinh ngạc.
Lương Tiểu Song cũng ngạc nhiên, giả vờ tự nhiên gật đầu: “Nói cũng phải.”
Bầu không khí yên tĩnh lại, Lương Tiểu Song âm thầm suy nghĩ, không tự chủ ăn hai bánh bao ngô vẫn muốn giơ tay lấy, chọc Lý Phượng Anh cau mày không ngừng. Điều kiện gia đình tốt hơn nhà bình thường một chút, nhưng mùa đông không làm ruộng, ăn nhiều như vậy làm gì?
“Trong nồi còn có canh bí đỏ.”
Mẹ chồng mở miệng chê con dâu ăn nhiều.
Lương Tiểu Song sửng sốt, ngượng ngùng thu tay về. Chị ta cũng không biết sao nữa, ăn hai cái vẫn cảm thấy không đủ…
Đợi đã, chị ta cau mày tính toán thời gian, sau khi vào đông chị ta đã bứt rứt trong người, vô cùng khó chịu, nhưng tính từ đầu năm đến bây giờ đã sắp hai tháng chưa có rồi nhỉ?
“Mẹ...”
Lý Phượng Anh chôn mặt trong bát canh, cũng không ngẩng đầu lên: “Chuyện gì?”
Người nhà đều đang ăn cơm, Lương Tiểu Song cũng không thể nói ngay mặt, chị ta giấu nụ cười ở khóe miệng, thần bí nói: “Ăn cơm xong rồi con nói.”
Chị ta cần mẫn bưng bát đũa lên đến phòng bếp rửa sạch, Điền Ninh liếc cái bụng không rõ ràng lắm của chị ta, trong mắt lóe lên vẻ sáng tỏ.
Quả nhiên, sau khi ăn xong Lý Phượng Anh nghe chị ta bảo chị ta mang thai thì lập tức vui mừng không thôi. Bà ta vô cùng hào phóng lấy một trái táo trong tủ đưa cho chị ta, những người còn lại chỉ ăn một quả táo được chia bốn phần.
Điền Ái Dân ăn xong thì dè dặt nói: “Mẹ, Kim Ngọc nói cô ấy còn muốn ăn táo.”
Đến nhà cha mẹ vợ thăm vợ, nếu trong tay không cầm gì thì chắc chắn không thể vào cửa.
Lý Phượng Anh “hừ” một tiếng, táo mà nhà họ Tôn tặng chỉ có mười quả, lần trước lấy đi cho Lưu Kim Ngọc năm quả. Bảy tám miệng trong nhà đều muốn ăn, còn Lương Tiểu Song cũng mang thai cũng giương mắt nhìn. Chị ta có lòng muốn nói đều do Điền Ninh gây ra, nhưng lời đến khóe miệng lại nuốt về, chỉ cần cô ngoan ngoãn lấy chồng, chị ta có thể không so đo.
“Cô ta ăn thì bảo mẹ cô ta mua cho, mẹ không có!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất