Thập Niên 80: Nữ Chính Muốn Tái Hôn
Chương 46:
Trong nhà lại có thêm một phụ nữ có thai, Điền Ninh ắt phải giúp Lý Phượng Anh chia sẻ chút việc nhà. Trước đây Tiểu Điền Ninh đi học, bà cụ cũng không nỡ bảo cô ấy làm việc, cho nên chỉ biết làm việc nhà cơ bản nhất. Cô ấy biết nấu canh hấp bánh bao, rau trộn dưa leo, việc có độ khó cao hơn chút thì không biết làm.
Lý Phượng Anh cau mày nói: “Sao cái gì con cũng không biết, đều do bà nội của con chiều hư con rồi. Nếu lấy chồng mà không biết nấu cơm thì sao được?”
Kỹ năng sống độc lập vẫn phải học, cha mẹ của Điền Ninh ly hôn nên cô sống cùng mẹ và bà ngoại, thỉnh thoảng làm việc nhà, biết xào rau nhưng không biết làm nóng nồi. Về việc học nấu cơm, cô không có lời oán hận, cũng không thể sau này giương mắt nhìn cái nồi trống không.
Nhưng không gian có thể đủ cho Điền Ninh phát huy ở trong nhà vô cùng có hạn. Trước đây từng ăn cơm nhà, cô đã biết làm ba bữa cơm rồi, những món có thể ăn vào mùa đông chỉ có mấy món này. Củ cải trắng thỉnh thoảng có thể ăn với đậu phụ, dầu muối đều phải dùng ít, nhưng mà như vậy cũng có lợi, chính là lúc rửa nồi rửa bát sẽ không phiền phức.
Bởi vì là mùa đông, cô rửa bát cũng phải dùng nước nóng, cô nấu cơm Lương Tiểu Song châm lửa.
Lương Tiểu Song tình cờ quay đầu lại phát hiện củi đốt chất ở phòng bếp lúc đầu năm đã giảm hơn nửa, vô cùng đau lòng mà nói: “Ninh Nhi, em đừng dùng nước nóng nữa, nước mới ép ra trong giếng cũng không lạnh, dùng nước đó rửa bát giặt quần áo cũng như vậy. Củi đốt nhà chúng ta cũng không đủ dùng nữa, nếu rơi tuyết thì chắc chắn không có đồ đun.”
Điền Ninh không ngước mắt: “Không, em sợ lạnh. Nếu chị không hài lòng thì nói với mẹ của chúng ta đi.”
Cô cũng lười giải thích thêm một câu.
Lương Tiểu Song bị nghẹn họng, chị ta đã có kinh nghiệm, giả vờ cơ thể không thoải mái buổi trưa cũng không nhóm lửa.
Sau bữa trưa, Điền Ninh bình thản nói: “Anh cả, bây giờ em và chị dâu cả phân công hợp tác, đều phải làm việc. Nếu chị dâu thật sự khó chịu, vậy thì anh cả làm thay chị ấy, những gì mẹ dạy em đã học được gần hết rồi, nhưng không làm con ở của mọi người.”
Điền Ái Hoa ngượng ngùng: “Chúng ta đều là người nhà, nói những lời xa lạ như vậy làm gì?”
“Anh cả không giúp chị dâu cả làm việc mới là xa lạ đấy, nếu không thì đến lượt em làm cơm sẽ không làm cho chị dâu cả nữa.”
Lương Tiểu Song không hề có phản ứng khi mang thai, cũng không dám ở mãi trong phòng để mẹ chồng xoi mói. Lúc Điền Ái Hoa ra hiệu thì chị ta phải tỏ thái độ: “Em gái, chị nghỉ một lúc, đến tối là ổn rồi.”
“Vậy thì tốt.”
Điền Ninh giặt xong quần áo của mình thì đem phơi, cầm một giỏ liễu lên bảo: “Mẹ, con đi nhặt chút củi đốt, chị dâu cả nói con dùng củi nhanh.”
Lý Phượng Anh “ừ” một tiếng, khó hiểu về sự ân cần của cô. Bà ta thuận miệng bảo cô đến con sông phía sau nhặt củi, lại nhìn căn phòng phía đông, nhíu chặt mày.
Lương Tiểu Song nghe thấy thì về phòng lầm bầm: “Sao Điền Ninh cũng học thói cáo trạng, em chỉ thuận miệng nói thôi.”
Điền Ái Hoa nằm trên giường ăn nắm đậu phộng trong tay, không đếm xỉa mà nói: “Cho em nói lại không cho Ninh Nhi nói, cái miệng của em thật sự nên sửa đổi.”
“Hừ, em vẫn ổn!”
Điền Ninh ra khỏi nhà, ngửa đầu nhìn bầu trời trong xanh thì thở dài, nhặt củi gì đó chỉ là một cái cớ. Sau ngày mùa, trong ruộng có ngô khô, dây đậu, dây đậu phộng còn có lõi ngô vỏ ngô. Chỉ cần người ta chịu khó, chịu gánh củi về nhà, mùa đông sẽ đun không hết củi. Cổng nhà họ Điền cũng chất hai đống, cô chỉ đi ra ngoài hóng gió.
Nhà Xảo Chân ở đối diện đóng chặt cửa, suy nghĩ gọi cô ấy ra ngoài chơi chung của Điền Ninh chỉ có một giây. Chắc chắn bây giờ cô ấy không muốn ra ngoài, cô chơi một mình tự do hơn.
Cách phía sau nhà họ Điền không xa có con sông nhỏ, mùa đông trong sông không có nước, hai bên sông trồng hai hàng hòe, trong sông có nhiều cành khô rơi xuống, tùy tiện nhặt là có thể hoàn thành nhiệm vụ.
Nhưng mà nghĩ thì hay, đến sông Điền Ninh mới phát hiện một mặt sông có bóng râm hoàn toàn bị tuyết đọng chưa tan bao trùm, cô chỉ đành tìm cành cây ở chỗ nắng. Cũng may, cành cây cũng nhiều, cô có thể nhặt đầy giỏ rất nhanh.
Đường sông yên lặng tươi đẹp, thậm chí cô muốn ngâm nga hát, an toàn ngâm nga “một con sông dài sóng rộng”, nhưng chỗ có giai điệu cao cô không hát lên được nên chỉ đành từ bỏ.
Lý Phượng Anh cau mày nói: “Sao cái gì con cũng không biết, đều do bà nội của con chiều hư con rồi. Nếu lấy chồng mà không biết nấu cơm thì sao được?”
Kỹ năng sống độc lập vẫn phải học, cha mẹ của Điền Ninh ly hôn nên cô sống cùng mẹ và bà ngoại, thỉnh thoảng làm việc nhà, biết xào rau nhưng không biết làm nóng nồi. Về việc học nấu cơm, cô không có lời oán hận, cũng không thể sau này giương mắt nhìn cái nồi trống không.
Nhưng không gian có thể đủ cho Điền Ninh phát huy ở trong nhà vô cùng có hạn. Trước đây từng ăn cơm nhà, cô đã biết làm ba bữa cơm rồi, những món có thể ăn vào mùa đông chỉ có mấy món này. Củ cải trắng thỉnh thoảng có thể ăn với đậu phụ, dầu muối đều phải dùng ít, nhưng mà như vậy cũng có lợi, chính là lúc rửa nồi rửa bát sẽ không phiền phức.
Bởi vì là mùa đông, cô rửa bát cũng phải dùng nước nóng, cô nấu cơm Lương Tiểu Song châm lửa.
Lương Tiểu Song tình cờ quay đầu lại phát hiện củi đốt chất ở phòng bếp lúc đầu năm đã giảm hơn nửa, vô cùng đau lòng mà nói: “Ninh Nhi, em đừng dùng nước nóng nữa, nước mới ép ra trong giếng cũng không lạnh, dùng nước đó rửa bát giặt quần áo cũng như vậy. Củi đốt nhà chúng ta cũng không đủ dùng nữa, nếu rơi tuyết thì chắc chắn không có đồ đun.”
Điền Ninh không ngước mắt: “Không, em sợ lạnh. Nếu chị không hài lòng thì nói với mẹ của chúng ta đi.”
Cô cũng lười giải thích thêm một câu.
Lương Tiểu Song bị nghẹn họng, chị ta đã có kinh nghiệm, giả vờ cơ thể không thoải mái buổi trưa cũng không nhóm lửa.
Sau bữa trưa, Điền Ninh bình thản nói: “Anh cả, bây giờ em và chị dâu cả phân công hợp tác, đều phải làm việc. Nếu chị dâu thật sự khó chịu, vậy thì anh cả làm thay chị ấy, những gì mẹ dạy em đã học được gần hết rồi, nhưng không làm con ở của mọi người.”
Điền Ái Hoa ngượng ngùng: “Chúng ta đều là người nhà, nói những lời xa lạ như vậy làm gì?”
“Anh cả không giúp chị dâu cả làm việc mới là xa lạ đấy, nếu không thì đến lượt em làm cơm sẽ không làm cho chị dâu cả nữa.”
Lương Tiểu Song không hề có phản ứng khi mang thai, cũng không dám ở mãi trong phòng để mẹ chồng xoi mói. Lúc Điền Ái Hoa ra hiệu thì chị ta phải tỏ thái độ: “Em gái, chị nghỉ một lúc, đến tối là ổn rồi.”
“Vậy thì tốt.”
Điền Ninh giặt xong quần áo của mình thì đem phơi, cầm một giỏ liễu lên bảo: “Mẹ, con đi nhặt chút củi đốt, chị dâu cả nói con dùng củi nhanh.”
Lý Phượng Anh “ừ” một tiếng, khó hiểu về sự ân cần của cô. Bà ta thuận miệng bảo cô đến con sông phía sau nhặt củi, lại nhìn căn phòng phía đông, nhíu chặt mày.
Lương Tiểu Song nghe thấy thì về phòng lầm bầm: “Sao Điền Ninh cũng học thói cáo trạng, em chỉ thuận miệng nói thôi.”
Điền Ái Hoa nằm trên giường ăn nắm đậu phộng trong tay, không đếm xỉa mà nói: “Cho em nói lại không cho Ninh Nhi nói, cái miệng của em thật sự nên sửa đổi.”
“Hừ, em vẫn ổn!”
Điền Ninh ra khỏi nhà, ngửa đầu nhìn bầu trời trong xanh thì thở dài, nhặt củi gì đó chỉ là một cái cớ. Sau ngày mùa, trong ruộng có ngô khô, dây đậu, dây đậu phộng còn có lõi ngô vỏ ngô. Chỉ cần người ta chịu khó, chịu gánh củi về nhà, mùa đông sẽ đun không hết củi. Cổng nhà họ Điền cũng chất hai đống, cô chỉ đi ra ngoài hóng gió.
Nhà Xảo Chân ở đối diện đóng chặt cửa, suy nghĩ gọi cô ấy ra ngoài chơi chung của Điền Ninh chỉ có một giây. Chắc chắn bây giờ cô ấy không muốn ra ngoài, cô chơi một mình tự do hơn.
Cách phía sau nhà họ Điền không xa có con sông nhỏ, mùa đông trong sông không có nước, hai bên sông trồng hai hàng hòe, trong sông có nhiều cành khô rơi xuống, tùy tiện nhặt là có thể hoàn thành nhiệm vụ.
Nhưng mà nghĩ thì hay, đến sông Điền Ninh mới phát hiện một mặt sông có bóng râm hoàn toàn bị tuyết đọng chưa tan bao trùm, cô chỉ đành tìm cành cây ở chỗ nắng. Cũng may, cành cây cũng nhiều, cô có thể nhặt đầy giỏ rất nhanh.
Đường sông yên lặng tươi đẹp, thậm chí cô muốn ngâm nga hát, an toàn ngâm nga “một con sông dài sóng rộng”, nhưng chỗ có giai điệu cao cô không hát lên được nên chỉ đành từ bỏ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất