Thập Niên 80: Nữ Chính Muốn Tái Hôn
Chương 7:
Sách là vật quý giá, năm ngoái lúc thi lại đại học một quyển “tủ sách tự học Toán Lý Hóa” đã dẫn đến bao nhiêu người điên cuồng, liều mạng muốn lấy được một quyển. Mà người thi xong sẽ đưa sách cho con của người thân bạn bè mượn dùng là chuyện vô cùng bình thường.
Điền Ninh học đến lớp mười một thì bị buộc thôi học, sách cũng đặt gọn gàng ở trong phòng, ngay cả sách tiểu học cũng gìn giữ hoàn hảo, rất ít khi cho người ngoài mượn xem.
Đối diện vẻ mặt vui cười ân cần của Lưu Kim Ngọc, Điền Ninh tỉnh bơ hỏi: “Chị dâu hai xin sách làm gì?”
Cô ta mở miệng xin sách, là vì nhà mẹ cô ta có một đứa em trai đang đi học. Nếu như có sách cũ cấp ba của em dâu để dùng thì tránh mua thêm một bộ, vậy cũng là tiết kiệm tiền đúng không?
Cô em chồng kiêu ngạo, sau khi thôi học từng hay nổi nóng, cả ngày mặt mày u ám không thích nói chuyện. Lưu Kim Ngọc hiểu vài chuyện, nếu không phải mẹ cô ta giao nhiệm vụ thì cô ta cũng chẳng muốn mở miệng, nhưng cô em chồng không có bà nội che chở nữa, bao nhiêu cũng không thể quý như vàng chứ?
“Haizz, không phải em không dùng nữa sao? Chị hỏi cho em trai của chị. Bây giờ nó lên lớp chín, trước tiên xem mức độ kiến thức của cấp ba, nếu như không hợp thì người nhà cũng không cho nó học nữa.”
Nửa câu sau là cô ta tự thêm, nhà mẹ cô ta chỉ có đứa em trai này, đều trông chờ cậu ta đi học có tiền đồ. Nguyên nhân nói bóng nói gió, là sợ cô em chồng bị kích thích mà nổi giận.
Lý Phượng Anh cũng đang dựng lỗ tai chờ câu trả lời của cô.
Điền Ninh rũ mắt, phủi vụn hạt dẻ dính trên ngón tay, nhỏ giọng hỏi ngược lại: “Ai nói em không cần? Em trai của chị dâu hai muốn dùng sách thì tự mua đi.”
Nụ cười của Lưu Kim Ngọc vụt tắt, không vui hỏi: “Sao, em còn muốn đi học à?”
Nếu là để cho chú nhỏ Điền Vệ Tinh đi học thì thôi, một con nhóc thì đi học cái gì? Học tập cũng không giỏi, thật sự không biết mất mặt bao nhiêu tiền một cân.
Lý Phượng Anh không nhịn được mở miệng: “Ninh Nhi, con đưa sách cho chị dâu hai đi. Con không cần nữa thì giữ lại làm gì?”
Trong nhà không thể bỏ tiền cho Điền Ninh đi học, trước đây mẹ chồng bỏ tiền thì bà ta không dám nói, chẳng lẽ bây giờ vẫn không dám?
Điền Ninh ngẩng đầu nhìn sắc mặt của hai người. Điền Vệ Tinh cách đó không xa mang vẻ mặt cười trên nỗi đau của người khác, hai người anh thì làm như không liên quan tới mình, Điền Vượng Phát cúi đầu không nói. Cô nhẹ nhàng cười, không sợ nói: “Cho dù con có đi học hay không, sách của con cũng không thể cho người khác.”
“Ninh Nhi, chúng ta đều không phải là người ngoài…”
Lưu Kim Ngọc thở phì phì nhìn chồng, bình thường anh ta nghe cô ta răm rắp, dù sao lúc này cũng phải nói hai câu đúng không?
Điền Ái Dân không phụ lòng mong đợi của vợ, tùy ý nói: “Ninh Nhi, em còn giữ làm gì? Đưa sách cho chị dâu của em, lần sau anh mua kẹo cho em.”
Điền Binh Binh đang ăn hạt dẻ nghe thấy hai chữ “ăn kẹo”, vội vàng reo hò cắt ngang: “Chú hai, cho cháu kẹo!”
Điền Vượng Phát vỗ tay bảo cháu trai đi đến chỗ ông, cũng muốn chen một câu. Nếu không học được thì sớm để con gái cắt đứt suy nghĩ này cũng được.
“Ninh Nhi...”
Điền Ninh nhìn những người này, không cười, nói thẳng: “Anh hai, anh có tiền thì mau sách cho em vợ của anh. Ai muốn lấy sách của em, em sẽ đụng đầu chết ở cổng nhà người đó.”
Từng chết một lần, không sợ hãi.
Người nhà họ Điền đều bị câu nói này dọa sợ, lập tức nổi da gà khắp người.
Lý Phượng Anh vừa tức vừa buồn bực, theo bản năng giơ tay lên muốn đánh cô: “Con tạo phản rồi, dám chết trong nhà, nói linh tinh gì đấy?”
Điền Ninh không tránh né, giễu cợt: “Vậy con không chết ở nhà, con đến mộ của bà nội treo cổ!”
“Con nhỏ chết bầm này…”
“Được rồi!”
Điền Vượng Phát kịp thời ngăn cản. Hôm qua con gái nhỏ mới ngã từ trên gò đất xuống suýt nữa mất mạng, sao có thể ra tay đánh cô, ông nặng nề thở dài: “Ninh Nhi vẫn là trẻ con, nói chuyện lung tung. Sách của nó thì để nó giữ đi, sau này cho đám trẻ nhà chúng ta dùng, dạy Binh Binh biết chữ cũng được. Đừng nói nữa, ăn cơm xong thì đều đi làm việc đi!”
Điền Ninh nghe vậy thì nhấc chân về phòng của mình, không hề khách sáo.
Lý Phượng Anh bị mất mặt tại chỗ, quay qua trút giận lên người con dâu thứ hai: “Đều tại cô, nói sách với chả vở, cho rằng ai cũng có thể đi học à?”
Lưu Kim Ngọc vẫn tính là con dâu mới, bị nói như vậy thì mím môi về phòng. Điền Ái Dân ngại ngùng đi qua, bưng một bát trà nóng ngồi ở ngưỡng cửa quan sát qua lại.
Điền Ninh học đến lớp mười một thì bị buộc thôi học, sách cũng đặt gọn gàng ở trong phòng, ngay cả sách tiểu học cũng gìn giữ hoàn hảo, rất ít khi cho người ngoài mượn xem.
Đối diện vẻ mặt vui cười ân cần của Lưu Kim Ngọc, Điền Ninh tỉnh bơ hỏi: “Chị dâu hai xin sách làm gì?”
Cô ta mở miệng xin sách, là vì nhà mẹ cô ta có một đứa em trai đang đi học. Nếu như có sách cũ cấp ba của em dâu để dùng thì tránh mua thêm một bộ, vậy cũng là tiết kiệm tiền đúng không?
Cô em chồng kiêu ngạo, sau khi thôi học từng hay nổi nóng, cả ngày mặt mày u ám không thích nói chuyện. Lưu Kim Ngọc hiểu vài chuyện, nếu không phải mẹ cô ta giao nhiệm vụ thì cô ta cũng chẳng muốn mở miệng, nhưng cô em chồng không có bà nội che chở nữa, bao nhiêu cũng không thể quý như vàng chứ?
“Haizz, không phải em không dùng nữa sao? Chị hỏi cho em trai của chị. Bây giờ nó lên lớp chín, trước tiên xem mức độ kiến thức của cấp ba, nếu như không hợp thì người nhà cũng không cho nó học nữa.”
Nửa câu sau là cô ta tự thêm, nhà mẹ cô ta chỉ có đứa em trai này, đều trông chờ cậu ta đi học có tiền đồ. Nguyên nhân nói bóng nói gió, là sợ cô em chồng bị kích thích mà nổi giận.
Lý Phượng Anh cũng đang dựng lỗ tai chờ câu trả lời của cô.
Điền Ninh rũ mắt, phủi vụn hạt dẻ dính trên ngón tay, nhỏ giọng hỏi ngược lại: “Ai nói em không cần? Em trai của chị dâu hai muốn dùng sách thì tự mua đi.”
Nụ cười của Lưu Kim Ngọc vụt tắt, không vui hỏi: “Sao, em còn muốn đi học à?”
Nếu là để cho chú nhỏ Điền Vệ Tinh đi học thì thôi, một con nhóc thì đi học cái gì? Học tập cũng không giỏi, thật sự không biết mất mặt bao nhiêu tiền một cân.
Lý Phượng Anh không nhịn được mở miệng: “Ninh Nhi, con đưa sách cho chị dâu hai đi. Con không cần nữa thì giữ lại làm gì?”
Trong nhà không thể bỏ tiền cho Điền Ninh đi học, trước đây mẹ chồng bỏ tiền thì bà ta không dám nói, chẳng lẽ bây giờ vẫn không dám?
Điền Ninh ngẩng đầu nhìn sắc mặt của hai người. Điền Vệ Tinh cách đó không xa mang vẻ mặt cười trên nỗi đau của người khác, hai người anh thì làm như không liên quan tới mình, Điền Vượng Phát cúi đầu không nói. Cô nhẹ nhàng cười, không sợ nói: “Cho dù con có đi học hay không, sách của con cũng không thể cho người khác.”
“Ninh Nhi, chúng ta đều không phải là người ngoài…”
Lưu Kim Ngọc thở phì phì nhìn chồng, bình thường anh ta nghe cô ta răm rắp, dù sao lúc này cũng phải nói hai câu đúng không?
Điền Ái Dân không phụ lòng mong đợi của vợ, tùy ý nói: “Ninh Nhi, em còn giữ làm gì? Đưa sách cho chị dâu của em, lần sau anh mua kẹo cho em.”
Điền Binh Binh đang ăn hạt dẻ nghe thấy hai chữ “ăn kẹo”, vội vàng reo hò cắt ngang: “Chú hai, cho cháu kẹo!”
Điền Vượng Phát vỗ tay bảo cháu trai đi đến chỗ ông, cũng muốn chen một câu. Nếu không học được thì sớm để con gái cắt đứt suy nghĩ này cũng được.
“Ninh Nhi...”
Điền Ninh nhìn những người này, không cười, nói thẳng: “Anh hai, anh có tiền thì mau sách cho em vợ của anh. Ai muốn lấy sách của em, em sẽ đụng đầu chết ở cổng nhà người đó.”
Từng chết một lần, không sợ hãi.
Người nhà họ Điền đều bị câu nói này dọa sợ, lập tức nổi da gà khắp người.
Lý Phượng Anh vừa tức vừa buồn bực, theo bản năng giơ tay lên muốn đánh cô: “Con tạo phản rồi, dám chết trong nhà, nói linh tinh gì đấy?”
Điền Ninh không tránh né, giễu cợt: “Vậy con không chết ở nhà, con đến mộ của bà nội treo cổ!”
“Con nhỏ chết bầm này…”
“Được rồi!”
Điền Vượng Phát kịp thời ngăn cản. Hôm qua con gái nhỏ mới ngã từ trên gò đất xuống suýt nữa mất mạng, sao có thể ra tay đánh cô, ông nặng nề thở dài: “Ninh Nhi vẫn là trẻ con, nói chuyện lung tung. Sách của nó thì để nó giữ đi, sau này cho đám trẻ nhà chúng ta dùng, dạy Binh Binh biết chữ cũng được. Đừng nói nữa, ăn cơm xong thì đều đi làm việc đi!”
Điền Ninh nghe vậy thì nhấc chân về phòng của mình, không hề khách sáo.
Lý Phượng Anh bị mất mặt tại chỗ, quay qua trút giận lên người con dâu thứ hai: “Đều tại cô, nói sách với chả vở, cho rằng ai cũng có thể đi học à?”
Lưu Kim Ngọc vẫn tính là con dâu mới, bị nói như vậy thì mím môi về phòng. Điền Ái Dân ngại ngùng đi qua, bưng một bát trà nóng ngồi ở ngưỡng cửa quan sát qua lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất