Thập Niên 80: Nữ Chính Phải Là Mẹ Tôi Mới Đúng

Chương 36: Ba Không Cần Lãng Phí

Trước Sau
“Tống Tri Tri cậu thật quá đáng." Trịnh Viện Viện đỏ hốc mắt giậm chân, sau đó liền chạy đi.

“Đúng vậy, Tống Tri Tri sao cậu có thể nói như vậy." Đồng bọn Trịnh Viện Viện bên cạnh đều dùng vẻ mặt như thể Tống Tri Tri đã phạm vào sai lầm lớn.

Tống Tri Tri nhất thời có chút bối rối, chờ chút đã, cô đã nói cái gì? Cô không phải nói lời Trịnh Viện Viện muốn nghe sao, mình cũng đã như ý muốn của cô ta rồi, cô ta còn muốn thế nào nữa đây?

Đợi đến khi những người khác đều chạy tới bên Trịnh Viện Viện, Tống Tri Tri không khỏi thở phào nhẹ nhõm, vừa rồi một đám nhóc vây quanh ở chỗ này líu ríu ầm ĩ khiến đầu Tống Tri Tri sắp nổ tung.

Trịnh Viện Viện đưa tay lau nước mắt, oán hận trừng mắt nhìn Tống Tri Tri bên kia, Tống Tri Tri nhất định cố ý nói thế, cố ý làm cho mình tức giận sau đó lại xấu mặt trước mặt nhiều người như vậy.

Tống Tri Tri rất nhanh đã vứt chuyện này ra sau đầu, hiện tại cô nghĩ sau này đi học cô có thể nhảy lớp không, nếu không nhảy lớp phỏng chừng phải học cùng lớp với Trịnh Viện Viện, ngẫm lại các loại mạch não của cô ta, Tống Tri Tri cảm thấy có chút đau đầu.

Trịnh Viện Viện bình thường thường xuyên mang kẹo từ nhà đến trường học, cũng mua chuộc không ít lòng người, cho nên lúc này không ít người vì thay cô ta lên tiếng đều chạy đến trước mặt Tống Tri Tri, yêu cầu cô xin lỗi Nhan Vũ Hà.

Tống Tri Tri có chút buồn cười nhìn đám đậu nhỏ trước mắt: "Tại sao tôi phải xin lỗi cậu ta, phòng học cũng không phải của cậu ta nhưng cậu ta lại nói chuyện lớn tiếng như vậy, tôi bảo cậu ta nhỏ giọng một chút chẳng lẽ không đúng sao?"

“Cho dù thế nào đi nữa, cậu làm Viện Viện khóc chính là cậu không đúng, cho nên cậu phải xin lỗi Viện Viện." Nam sinh nhỏ nói chuyện là bạn cùng bàn với Trịnh Viện Viện, bình thường Trịnh Viện Viện có đồ ăn ngon gì cũng không quên chia cho cậu ta, cho nên cậu ta rất bảo vệ Trịnh Viện Viện.

“Các cậu nhiều người bắt nạt tôi như vậy, tôi muốn nói cho cô giáo biết." Tống Tri Tri nói xong lau nước mắt trên mặt mình, cô hí mắt nhìn về phía đám nhãi ranh trợn mắt há hốc mồm đối diện, hừ lạnh một tiếng, ai mà không biết khóc chứ.

Mọi người nhìn nước mắt trên mặt Tống Tri Tri không khỏi hai mặt nhìn nhau, Tống Tri Tri này không phải thật sự muốn đi mách với thầy cô đấy chứ, bọn họ cũng không làm gì cả mà.



Thời gian kế tiếp Tống Tri Tri rốt cục cũng được thanh tịnh lại, quả nhiên, nói đạo lý sẽ không thông, biện pháp tốt nhất vẫn là lấy đạo lý của con người trả lại cho con người.

Tống Tri Tri được an tĩnh như ý nguyện tâm tình sung sướng lên không ít, lúc tiếng chuông tan học vang lên tâm tình Tống Tri Tri cũng nhảy nhót theo, so với trường học, cô càng muốn ở nhà hơn.

Nhìn thấy người đứng ở cửa phòng học, Tống Tri Tri có chút kinh ngạc, sau đó là vui mừng: "Ba, ba về lúc nào thế ạ?"

“Hôm nay vừa trở về." Nói xong đưa túi cho Tống Tri Tri, giọng điệu dịu dàng:" Chia những thứ này cho các bạn của con đi.”

Đây là lần đầu tiên Tống Tiền Tiến tới trường học và lớp học của Tống Tri Tri, cho nên anh đặc biệt chuẩn bị kẹo đi đến, giờ phút này nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của Tống Tri Tri, thấp thỏm trong lòng mới dần dần biến mất, trước kia Tri Tri đâu muốn mình tới đón cô bé.

Tống Tri Tri biết tâm tư của Tống Tiền Tiến, nhìn Tống Tiền Tiến mở túi ra thấy rất nhiều kẹo chỉ cảm thấy đau lòng, dù sao trong này cũng không có bạn bè của cô.

“Wow, ba Tống Tri Tri thật hào phóng.”

“Ba Tống Tri Tri đối với cậu ấy thật tốt, ba cậu ấy cũng rất đẹp trai chứ không giống ba tôi.”

“Ba Tống Tri Tri thật lợi hại, cửa hàng kẹo này bán rất đắt đấy.”

Những lời này truyền vào trong lỗ tai Trịnh Viện Viện không lọt một chữ, cô ta không khỏi nắm chặt kẹo trong lòng bàn tay mình, trong lòng tức giận những người này lâm trận phản chiến, rõ ràng vừa rồi còn hướng về phía cô ta, cũng bởi vì mấy viên kẹo đã bị người khác mua chuộc?

Trịnh Viện Viện càng nghĩ càng tức giận, lòng bàn tay bị kéo cấn có chút đau, cô ta mới không thèm những viên kẹo rách này.

Tống Tri Tri nắm tay Tống Tiền Tiến rời khỏi trường học trong tiếng hâm mộ, ngược lại không biết Trịnh Viện Viện đã ghim mình trong lòng.



"Tri Tri, hình như con không vui, là không hy vọng ba tới đón con sao?" Tống Tiền Tiến nói xong khóe môi không khỏi hiện ra một nụ cười khổ, quả nhiên hôm nay vẫn quá xúc động rồi?

"Mới không phải đâu, con chỉ đau lòng kẹo ba vừa rồi cho đi, bọn họ không phải bạn của con nên thật ra không cần cho bọn họ đâu." Có người thậm chí đi theo Trịnh Viện Viện cùng nhau cô lập cô, lúc trước cũng bắt nạt nguyên chủ không ít.

Vẻ mặt Tống Tiền Tiến vừa rồi còn căng thẳng thoắt cái đã yên lòng: "Yên tâm đi, trong nhà còn có rất nhiều.”

“Ba, đây không phải là vấn đề trong nhà còn hay không, ba đây là lãng phí, số kẹo này có thể đổi được không ít thứ khác." Lần trước cô nhìn thấy loại kẹo này ở cửa hàng bách hóa, rất đắt.

"Tri Tri của chúng ta hiện tại thật sự là càng ngày càng tham tiền, yên tâm đi, những viên kẹo này là mua với giá xuất xưởng lúc ba kéo hàng ở nhà máy, không đắt chút nào cả." Tống Tiền Tiến nói thật, mỗi lần gặp phải cửa hàng bách hóa hoặc cửa hàng khác kéo hàng từ nhà máy, bọn họ cũng sẽ thuận tiện mua vài thứ trong nhà máy, dù sao giá xuất xưởng cũng rất rẻ.

Tống Tri Tri có chút kinh ngạc, không ngờ rằng Tống Tiền Tiến còn có thể tiếp xúc đến các loại nguồn hàng, nghĩ ra đây cũng là chuyện tốt, về sau nếu làm ăn, chuyện nguồn hàng khẳng định cũng không cần lo lắng.

“Đúng, giá xuất xưởng rất rẻ, cho nên Tri Tri không cần đau lòng." Tống Tiền Tiến nói xong xoa đầu cô, Tri Tri nhà bọn họ quả nhiên đã trưởng thành rồi, biết đau lòng cho đồ đạc trong nhà rồi.

“Lần sau không được làm thế nữa, lần sau tới đón con cũng không cần mang những thứ này đến." Ngẫm lại Trịnh Viện Viện dùng kẹo thu mua lòng người, nghĩ đến có người đi theo phía sau cô, Tống Tri Tri vội vàng lắc đầu, cô vẫn tương đối thích một mình hơn.

“Được, ba nhớ rồi." Tống Tiền Tiến nhịn xuống kích động trong lòng ra vẻ bình tĩnh nói, cho nên Tri Tri đang mời ba lần sau tiếp tục tới đón cô bé sao?

“Ba, bây giờ chúng ta trực tiếp về nhà sao?" Tống Tri Tri có chút tò mò.

"Ừm, hôm nay mẹ họp ở trường nên sẽ về muộn một chút, chúng ta trở về nấu cơm xong sau đó chờ mẹ về được không?" Tống Tiền Tiến nắm tay Tống Tri Tri, trong lòng còn có cảm giác không chân thật, Tri Tri mời anh lần sau còn tới đón cô bé nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau