Thập Niên 80: Nữ Chính Phải Là Mẹ Tôi Mới Đúng

Chương 48: Thương Gân Động Cốt

Trước Sau
Lúc Đỗ Đại Vĩ đưa Tống Tri Tri trở về vừa vặn đụng phải Tống Tiền Tiến cùng Nhan Vũ Hà từ bệnh viện trở về, trong mắt hai người đều mang theo kinh ngạc, vừa rồi vẫn còn tốt, sao Tống Tiền Tiến đột nhiên đã bị thương rồi?

“Ba, ba làm sao vậy?" Tống Tri Tri vội vàng chạy đến trước mặt Tống Tiền Tiến, trong mắt tràn đầy ân cần.

“Chân bị trẹo." Lúc nói ra, chính Tống Tiền Tiến cũng cảm thấy có chút mất mặt, nếu không phải ngay từ đầu anh muốn giả say, phỏng chừng cũng sẽ không rơi vào kết cục như vậy.

"Chúng ta trở về rồi nói sau, bác sĩ nói anh ấy phải nằm nghỉ trên giường mới được." Nhan Vũ Hà đỡ cánh tay Tống Tiền Tiến đi về phía trước từng bước một, đồng thời trong lòng còn có chút tự trách, nếu vừa rồi cô không nhảy xuống sẽ không có chuyện như vậy.

Đây là đường lên dốc, Đỗ Đại Vĩ thấy Nhan Vũ Hà đỡ có chút vất vả vội vàng tiến lên hỗ trợ: "Chị dâu, chị và Tri Tri cùng đi phía trước mở cửa, để em đỡ anh Tống cho.”

Đợi đến khi hai mẹ con đi tới phía trước, Tống Tiền Tiến không khỏi cười khổ một tiếng: "Tôi trong khoảng thời gian ngắn khẳng định không có cách nào đi ra ngoài bày sạp, cậu hoặc là đừng từ chức, hoặc là tìm người khác hợp tác trước đi.”

Tống Tiền Tiến cũng không muốn bởi vì chuyện của mình mà chậm trễ Đỗ Đại Vĩ.

“Sao anh Tống lại nói lời này, yên tâm đi, em biết, vừa rồi em còn đang suy nghĩ chúng ta như vậy có thể quá vội vàng rồi không, vừa vặn hiện tại chúng ta có thể lại có thêm nhiều thời gian để chuẩn bị.”

Tới tận bây giờ Đỗ Đại Vĩ chưa từng nghĩ tới chuyện đổi người hợp tác, dù sao trong mắt hắn, đối tác hợp tác này giống như đối tượng kết hôn, nếu không hợp còn không bằng tự mình làm một mình.

Cho nên đối tác khó tìm được này đương nhiên không thể bởi vì chuyện nhỏ như vậy mà buông tha.

Tống Tri Tri đi phía trước có chút tò mò nhìn về phía Nhan Vũ Hà: "Mẹ, sao ba lại ngã thành như vậy?”



Nghe được lời Tống Tri Tri hỏi Nhan Vũ Hà, mặt Nhan Vũ Hà đột nhiên có chút nóng lên, nếu không phải tự mình nhảy xuống để anh đón lấy mình, anh cũng chỉ trẹo chân bình thường thôi, kết quả lại biến thành hiện tại gãy xương, cho nên đối mặt với ánh mắt tò mò của Tống Tri Tri, cô có chút không được tự nhiên quay mặt đi: "Không cẩn thận ngã xuống hố nên đã thành như vậy.”

Tống Tri Tri không khỏi nhíu mày: "Vậy ba cũng quá không cẩn thận rồi." Chẳng qua nhìn bộ dáng né tránh của Nhan Vũ Hà, hẳn là có ẩn tình khác?

Đỗ Đại Vĩ đỡ Tống Tiền Tiến đến giường, Nhan Vũ Hà có chút ngượng ngùng nói: "Hôm nay thật sự làm phiền cậu rồi, chờ Tiền Tiến khỏi rồi bọn chị lại mời cậu ăn cơm.”

"Chị dâu không cần khách khí như vậy đâu." Đỗ Đại Vĩ khoát tay, chưa nói bọn họ đã sắp sẽ trở thành đối tác, cho dù hôm nay gặp được đồng nghiệp bình thường thì anh cũng phải hỗ trợ mới được.

Đợi sau khi Đỗ Đại Vĩ rời đi, Nhan Vũ Hà còn một đống bài tập chưa phê sửa, cô có chút lo lắng nhìn về phía phòng Tống Tiền Tiến, luôn cảm thấy có chút lo lắng, cuối cùng suy nghĩ một chút bèn gọi Tống Tri Tri tới: "Tri Tri, chân ba bị gãy rồi nên chỉ có thể ở trên giường, con đi vào chơi với ba được không? Mẹ sẽ phê sửa bài tập trước, xong còn phải đi mua thức ăn.”

“Dạ, con biết rồi, mẹ cứ đi đi." Thấy Nhan Vũ Hà bắt đầu quan tâm đến Tống Tiền Tiến, Tống Tri Tri cảm thấy thật vui vẻ, tất cả đều đang phát triển theo hướng tốt.

Tống Tiền Tiến nghe tiếng bước chân chậm rãi mở mắt, thấy Tống Tri Tri hiện đang đứng ở cửa tò mò nhìn về phía mình, anh vội vàng vẫy vẫy tay với Tống Tri Tri: "Tri Tri lại đây.”

“Ba, sao ba không cẩn thận thế, còn ngã xuống hố nữa." Tống Tri Tri không biết có thể moi ra chút gì ở chỗ Tống Tiền Tiến này hay không, cô thật sự rất tò mò trên đường trở về hai người này đã xảy ra chuyện gì, dù sao ba cũng giả say, cũng không phải uống say thật, sao còn có thể rơi vào hố được chứ.

"Lúc đi đường quá sơ suất nên không chú ý tới phía trước có hố, về sau Tri Tri đi đường cần phải nghiêm túc nhìn đường biết không?" Nhắc tới chuyện vừa rồi, vẻ mặt Tống Tiền Tiến không được tự nhiên, vốn sẽ không gãy xương nhưng anh cũng không biết vừa rồi mình có bị bệnh gì không mà lại đột nhiên đưa tay đón lấy Nhan Vũ Hà, rõ ràng hố kia rất nông.

Bởi vì lát nữa còn phải đi ra ngoài mua thức ăn rồi trở về nấu cơm, cho nên lần này Nhan Vũ Hà phê sửa bài tập rất nhanh, chỉ chốc lát bài tập trước mặt đều phê sửa gần xong, cô đứng dậy hoạt động tay chân rồi đi về phía phòng Tống Tiền Tiến.



Hai cha con cũng không biết đang nói chuyện gì, trên mặt đều tràn đầy ý cười, Nhan Vũ Hà cũng không tự giác giương khóe môi, Tống Tiền Tiến phát hiện ra cô trước, nhìn thấy người đứng ở cửa mỉm cười anh đột nhiên cảm thấy hình như cái chân này gãy cũng rất đáng giá.

“Mẹ, bài tập của mẹ đã sửa xong rồi ạ?" Nhìn nụ cười kia của Tống Tiền Tiến, Tống Tri Tri đã biết nhất định là Nhan Vũ Hà tới, quả nhiên vừa quay đầu lại đã thấy người đứng ở cửa.

"Ừ, Tri Tri con ngoan ngoãn ở nhà với ba nhé, mẹ đi mua thức ăn được không?" Tống Tiền Tiến gãy chân nên cô định đi mua chút móng heo và xương về hầm canh, coi như là ăn gì bổ nấy.

“Vậy lúc em đi ra ngoài cẩn thận một chút." Vẻ mặt Tống Tiền Tiến lo lắng.

“Yên tâm đi ạ, mẹ cũng không phải trẻ con." Tống Tri Tri thấy vẻ mặt lo lắng của Tống Tiền Tiến không khỏi cảm thấy buồn cười.

“Tri Tri nói rất đúng, mẹ là người lớn không phải trẻ con, không cần lo lắng cho mẹ, hai người cứ ở nhà đi, mẹ đi rồi sẽ về ngay." Nói xong Nhan Vũ Hà liền ra cửa.

Nhan Vũ Hà lần đầu tiên cảm nhận được tư vị nóng lòng về nhà, cô quy nạp tất cả thành tự trách, Tống Tiền Tiến vì mình mới bị gãy xương cho nên cô mới lo lắng cho anh như vậy, đúng, chính là như vậy.

"Ba, bác sĩ có nói chân này của ba phải bao lâu mới tốt lên ạ?" Thương gân động cốt một trăm ngày, thời gian ba tháng, hai người hẳn có thể bồi dưỡng ra một ít tình cảm nhỉ, cô không phúc hậu ngẫm nghĩ, cái chân này gãy ngược lại cũng đúng lúc lắm.

"Không bao lâu nữa là khỏi rồi, thân thể ba luôn luôn rất tốt." Bác sĩ cũng nói muốn hoàn toàn khỏe ít nhất phải một trăm ngày trở lên, nhưng Tống Tiền Tiến cảm thấy mình có thể chờ được lâu như vậy.

"Bác sĩ nói thương gân động cốt một trăm ngày, tốt nhất phải tĩnh dưỡng một trăm ngày, anh cứ ở nhà tĩnh dưỡng cho tốt đi, chuyện tiền bạc không cần lo lắng, mỗi tháng em đều có tiền lương mà."

Đối với Tống Tiền Tiến mà nói, ở nhà nghỉ ngơi ba tháng khẳng định anh không làm được, chẳng qua đối diện với ánh mắt của Nhan Vũ Hà, những lời kia lại tự giác nuốt xuống.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau