Thập Niên 80: Nữ Phụ Làm Tinh Thức Tỉnh, Vả Mặt Hằng Ngày
Chương 15:
Khẩu vị của Giang Đình Chi kén chọn như vậy, ngoài cô ta ra, những người khác căn bản không lọt vào mắt anh, cứ chờ xem đi, không bao lâu nữa, Vân Chỉ chắc chắn sẽ bị Giang Đình Chi đuổi ra khỏi cửa.
Đường Lân bình tĩnh lại, thấy Lý Binh đang đợi ở không xa, cô ta đi tới nói chuyện đơn giản với hắn ta vài câu, khi Vân Chỉ và Tần Hồng Chí đi ra, cô ta đã trở về chỗ cũ.
"Cô Vân Chỉ, hẹn gặp lại sau." Tần Hồng Chí nhiệt tình mời.
Vân Chỉ bắt tay ông ta: "Được, sư phụ Tần, nhất định sẽ có cơ hội."
Đường Lân: "..."
Chuyện gì vậy? Thầy Tần hình như rất coi trọng Vân Chỉ? Hai người không phải vào đo kích thước sao?
"Thầy, thầy nói chuyện gì với cô Vân Chỉ vậy? Vui vẻ thế." Vân Chỉ đi xa, Đường Lân không nhịn được hỏi Tần Hồng Chí.
Tần Hồng Chí vuốt vuốt bộ ria mép, như hiểu ra điều gì, cười ha hả: "Thảo nào, thì ra là vậy."
"..." Đường Lân càng ngơ ngác: "Thầy Tần?"
"Cô Vân Chỉ quả thực không tầm thường, thảo nào Đình Chi lại động lòng", Tần Hồng Chí nói: "Đường Lân, sau này cô và cô Vân Chỉ ở chung một mái nhà, nhất định phải học hỏi nhiều hơn, cô sẽ thu hoạch được rất nhiều."
"Tôi học hỏi cô ta cái gì?"
Nghe ra sự khinh thường của Đường Lân, Tần Hồng Chí nghiêm mặt nói: "Người không thể nhìn mặt mà bắt hình dong, biển không thể đong bằng đấu, nếu không cô sẽ phải chịu thiệt."
….
Tầng hai, Giang Đình Chi ngồi trước cửa sổ lặng lẽ chứng kiến toàn bộ quá trình, vuốt vuốt chuỗi hạt trên tay.
Quản gia Trần gõ cửa đi vào, trong phòng tối đen như mực, đưa tay không thấy năm ngón, bầu không khí u ám như vậy, ông ta đã quen, lần theo tiếng va chạm của chuỗi hạt, nói: "Thưa ngài, sư phụ Tần mời cô Vân Chỉ đến nhà làm khách."
"Thật sao?" Động tác trên tay Giang Đình Chi khựng lại, vì nguyên nhân cụ bà, Tần Hồng Chí và nhà họ Giang rất thân thiết, thường đến nhà ông ta làm khách nhưng chưa từng thấy ông ta mời bất kỳ ai khác, không thể không tò mò: "Lý do?"
"Nghe người hầu vào đưa trà nói", quản gia Trần thành thật trình bày: "Hai người trao đổi về ý tưởng thiết kế trang phục nữ, sư phụ Tần đối với cô Vân Chỉ... có cảm giác tiếc nuối vì gặp nhau quá muộn."
Đường Lân bình tĩnh lại, thấy Lý Binh đang đợi ở không xa, cô ta đi tới nói chuyện đơn giản với hắn ta vài câu, khi Vân Chỉ và Tần Hồng Chí đi ra, cô ta đã trở về chỗ cũ.
"Cô Vân Chỉ, hẹn gặp lại sau." Tần Hồng Chí nhiệt tình mời.
Vân Chỉ bắt tay ông ta: "Được, sư phụ Tần, nhất định sẽ có cơ hội."
Đường Lân: "..."
Chuyện gì vậy? Thầy Tần hình như rất coi trọng Vân Chỉ? Hai người không phải vào đo kích thước sao?
"Thầy, thầy nói chuyện gì với cô Vân Chỉ vậy? Vui vẻ thế." Vân Chỉ đi xa, Đường Lân không nhịn được hỏi Tần Hồng Chí.
Tần Hồng Chí vuốt vuốt bộ ria mép, như hiểu ra điều gì, cười ha hả: "Thảo nào, thì ra là vậy."
"..." Đường Lân càng ngơ ngác: "Thầy Tần?"
"Cô Vân Chỉ quả thực không tầm thường, thảo nào Đình Chi lại động lòng", Tần Hồng Chí nói: "Đường Lân, sau này cô và cô Vân Chỉ ở chung một mái nhà, nhất định phải học hỏi nhiều hơn, cô sẽ thu hoạch được rất nhiều."
"Tôi học hỏi cô ta cái gì?"
Nghe ra sự khinh thường của Đường Lân, Tần Hồng Chí nghiêm mặt nói: "Người không thể nhìn mặt mà bắt hình dong, biển không thể đong bằng đấu, nếu không cô sẽ phải chịu thiệt."
….
Tầng hai, Giang Đình Chi ngồi trước cửa sổ lặng lẽ chứng kiến toàn bộ quá trình, vuốt vuốt chuỗi hạt trên tay.
Quản gia Trần gõ cửa đi vào, trong phòng tối đen như mực, đưa tay không thấy năm ngón, bầu không khí u ám như vậy, ông ta đã quen, lần theo tiếng va chạm của chuỗi hạt, nói: "Thưa ngài, sư phụ Tần mời cô Vân Chỉ đến nhà làm khách."
"Thật sao?" Động tác trên tay Giang Đình Chi khựng lại, vì nguyên nhân cụ bà, Tần Hồng Chí và nhà họ Giang rất thân thiết, thường đến nhà ông ta làm khách nhưng chưa từng thấy ông ta mời bất kỳ ai khác, không thể không tò mò: "Lý do?"
"Nghe người hầu vào đưa trà nói", quản gia Trần thành thật trình bày: "Hai người trao đổi về ý tưởng thiết kế trang phục nữ, sư phụ Tần đối với cô Vân Chỉ... có cảm giác tiếc nuối vì gặp nhau quá muộn."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất