Thập Niên 80: Nữ Phụ Làm Tinh Thức Tỉnh, Vả Mặt Hằng Ngày
Chương 18:
Từ nhỏ đã sống ở nơi như thế này, cũng khổ cho tiểu thư Vân Chỉ rồi.
Quản gia Trần nhìn cô gái phía sau Lâm Bình: "Sức khỏe ngài ấy không tốt, ba ngày sau không thể đích thân đến đón, mong tiểu thư Vân Chỉ thông cảm."
Vì cốt truyện nên những người khác đều không thấy Vân Chỉ đáng thương.
Rõ ràng Vân San đã chiếm hết tiện nghi, trước khi nhà họ Tần sa sút, cô ta đã thay Vân Chỉ sống cuộc sống của một tiểu thư lá ngọc cành vàng, còn Vân Chỉ ở nhà họ Vân ở quê, ăn không đủ no, mặc không đủ ấm.
Họ đều không nhìn thấy những chuyện này, chỉ biết chắc hẳn Vân San về thôn Bách Linh đã chịu không ít khổ sở.
Vân Lão Tứ đã tìm thấy con gái ruột, lẽ ra phải đuổi Vân Chỉ ra ngoài, cuối cùng nhờ Vân San cầu xin nên mới giữ người lại.
Xem đi, Vân San thật tốt bụng và độ lượng, Vân Chỉ nên biết ơn chứ sao còn đi gây sự? Quá không biết điều.
Vân Chỉ ăn xong, lấy một chiếc khăn lau miệng, lau rất chậm và cẩn thận.
Quản gia Trần đã nghe được không ít lời đánh giá của dân làng về Vân Chỉ, không ai nói cô tốt cả, nhưng theo ông ấy thấy thì không đáng ghét như họ nói, ít nhất cử chỉ hành vi rất đúng mực, có lẽ có thể đảm đương được danh hiệu phu nhân nhà họ Giang.
Vân San cũng nhận ra sự thay đổi của Vân Chỉ, không biết rốt cuộc đã bị kích thích gì mà lại càng biết làm dáng hơn trước.
"Nói với anh ấy." Vân Chỉ đứng dậy, vuốt lại chiếc váy hoa, ngẩng đầu lên, cười nói: "Anh ấy cứ đứng đó, tôi sẽ tự chạy đến."
Nghe xong, quản gia Trần như nhìn thấy thiếu nữ tươi tắn chạy một mạch rồi lao vào lòng Giang Đình Chỉ.
Chỉ là... không biết anh có đẩy ra không?
"Chúng tôi đều biết sức khỏe của anh Giang không tốt." Lâm Bình là người từng trải: "Tôi sẽ dạy dỗ Vân Chỉ thật tốt, cố gắng để nó dùng sức, anh Giang chỉ cần hưởng thụ là được."
"..." Quản gia Trần rất bất lực, toàn là lời lẽ bẩn thỉu, nghe bẩn cả tai.
Quản gia Trần vừa đi, Lâm Bình lập tức sa sầm mặt, mắng Vân Chỉ: "Con nhóc chết tiệt, anh Giang không chấp mày, coi như mày may mắn, mấy ngày nay lo mà sửa soạn cho tử tế, lên núi thì cất cái nết mất dạy của mày đi, đừng để người ta đuổi ra ngoài, ít nhất cũng phải ở được hai năm."
Quản gia Trần nhìn cô gái phía sau Lâm Bình: "Sức khỏe ngài ấy không tốt, ba ngày sau không thể đích thân đến đón, mong tiểu thư Vân Chỉ thông cảm."
Vì cốt truyện nên những người khác đều không thấy Vân Chỉ đáng thương.
Rõ ràng Vân San đã chiếm hết tiện nghi, trước khi nhà họ Tần sa sút, cô ta đã thay Vân Chỉ sống cuộc sống của một tiểu thư lá ngọc cành vàng, còn Vân Chỉ ở nhà họ Vân ở quê, ăn không đủ no, mặc không đủ ấm.
Họ đều không nhìn thấy những chuyện này, chỉ biết chắc hẳn Vân San về thôn Bách Linh đã chịu không ít khổ sở.
Vân Lão Tứ đã tìm thấy con gái ruột, lẽ ra phải đuổi Vân Chỉ ra ngoài, cuối cùng nhờ Vân San cầu xin nên mới giữ người lại.
Xem đi, Vân San thật tốt bụng và độ lượng, Vân Chỉ nên biết ơn chứ sao còn đi gây sự? Quá không biết điều.
Vân Chỉ ăn xong, lấy một chiếc khăn lau miệng, lau rất chậm và cẩn thận.
Quản gia Trần đã nghe được không ít lời đánh giá của dân làng về Vân Chỉ, không ai nói cô tốt cả, nhưng theo ông ấy thấy thì không đáng ghét như họ nói, ít nhất cử chỉ hành vi rất đúng mực, có lẽ có thể đảm đương được danh hiệu phu nhân nhà họ Giang.
Vân San cũng nhận ra sự thay đổi của Vân Chỉ, không biết rốt cuộc đã bị kích thích gì mà lại càng biết làm dáng hơn trước.
"Nói với anh ấy." Vân Chỉ đứng dậy, vuốt lại chiếc váy hoa, ngẩng đầu lên, cười nói: "Anh ấy cứ đứng đó, tôi sẽ tự chạy đến."
Nghe xong, quản gia Trần như nhìn thấy thiếu nữ tươi tắn chạy một mạch rồi lao vào lòng Giang Đình Chỉ.
Chỉ là... không biết anh có đẩy ra không?
"Chúng tôi đều biết sức khỏe của anh Giang không tốt." Lâm Bình là người từng trải: "Tôi sẽ dạy dỗ Vân Chỉ thật tốt, cố gắng để nó dùng sức, anh Giang chỉ cần hưởng thụ là được."
"..." Quản gia Trần rất bất lực, toàn là lời lẽ bẩn thỉu, nghe bẩn cả tai.
Quản gia Trần vừa đi, Lâm Bình lập tức sa sầm mặt, mắng Vân Chỉ: "Con nhóc chết tiệt, anh Giang không chấp mày, coi như mày may mắn, mấy ngày nay lo mà sửa soạn cho tử tế, lên núi thì cất cái nết mất dạy của mày đi, đừng để người ta đuổi ra ngoài, ít nhất cũng phải ở được hai năm."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất