Thập Niên 80: Nữ Phụ Làm Tinh Thức Tỉnh, Vả Mặt Hằng Ngày
Chương 3:
Quả nhiên, Lâm Bình đứng phắt dậy, vừa định nói thì bị một giọng nữ vừa ngọt ngào vừa giòn giã cắt ngang: "Tưởng bở, tại sao phải nhường người đàn ông của tôi cho cô?”
Mọi người đồng loạt quay đầu lại.
Vân Chỉ nhăn khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp, buông sợi dây thừng treo cổ, bước xuống khỏi chiếc ghế đẩu nhỏ, hừ một tiếng với Vân San: "Tôi muốn lấy chồng, không để cô cướp!"
Mọi người đau đầu: Lại bắt đầu làm nũng rồi.
Chỉ có Vân San hơi sửng sốt, nhìn Vân Chỉ chằm chằm, sao cô lại đồng ý? Không phải cô nên sống chết không đồng ý sao? Sau đó Vân Lão Tứ lên khuyên cô, cô thuận tay cầm ghế đập vào đầu ông ta, đầu ông ta chảy máu, khiến Lâm Bình khóc lóc thảm thiết, la hét đòi đưa Vân Chỉ về nhà họ Tần.
Lúc này cô ta lại đứng ra hòa giải, lại có thể lấy lòng được nhà họ Vân.
"Tiểu Chỉ, con phải suy nghĩ cho kỹ, Giang Đình Chi không phải là người tốt đâu, người ta đều nói anh ta sống không lâu, con gả cho anh ta sẽ chịu khổ." Vân Quang Vinh nhả một vòng khói khuyên nhủ.
Vân Chỉ cúi đầu nhìn chiếc ghế đẩu nhỏ bên chân, hàng mi dài rậm rạp phủ bóng mờ nhạt lên khuôn mặt trắng nõn, tại sao lại đập người ta? Tay cô mềm như vậy, đau lắm.
"Con không lấy, Vân San lấy không?" Vân Chỉ hơi nhướng hàng mi dài, cau mày, không vui. "Ba nỡ sao?"
"Con nói gì vậy, con và Tiểu San đều là con gái của ba, đều quan trọng như nhau." Vân Quang Vinh chột dạ, không dám nhìn Vân Chỉ.
Vân Chỉ liếc ông ta một cái thật điệu: "Giả tạo."
Vân Quang Vinh ngây người đứng tại chỗ, tuy Vân Chỉ ngang ngược nhưng ở nhà lại rất thân thiết với ông, thích ôm tay ông làm nũng, đây là lần đầu tiên cô nói ông giả tạo.
Hơn nữa đôi mắt cô, rõ ràng vẫn như thường nhưng lại khiến ông cảm thấy bất an, như thể có thể nhìn thấu lòng người.
"Tối nay tôi muốn ăn yến sào, nhớ chuẩn bị trước." Vân Chỉ đi đến trước mặt Lâm Bình, đừng nhìn cô gầy gò yếu ớt nhỏ nhắn nhưng lại cao hơn Lâm Bình nửa cái đầu, cúi mắt nhìn bà ta, cảm giác cao cao tại thượng liền xuất hiện. "Tôi ghét nhất là đói bụng, không đợi được một phút nào."
Mọi người đồng loạt quay đầu lại.
Vân Chỉ nhăn khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp, buông sợi dây thừng treo cổ, bước xuống khỏi chiếc ghế đẩu nhỏ, hừ một tiếng với Vân San: "Tôi muốn lấy chồng, không để cô cướp!"
Mọi người đau đầu: Lại bắt đầu làm nũng rồi.
Chỉ có Vân San hơi sửng sốt, nhìn Vân Chỉ chằm chằm, sao cô lại đồng ý? Không phải cô nên sống chết không đồng ý sao? Sau đó Vân Lão Tứ lên khuyên cô, cô thuận tay cầm ghế đập vào đầu ông ta, đầu ông ta chảy máu, khiến Lâm Bình khóc lóc thảm thiết, la hét đòi đưa Vân Chỉ về nhà họ Tần.
Lúc này cô ta lại đứng ra hòa giải, lại có thể lấy lòng được nhà họ Vân.
"Tiểu Chỉ, con phải suy nghĩ cho kỹ, Giang Đình Chi không phải là người tốt đâu, người ta đều nói anh ta sống không lâu, con gả cho anh ta sẽ chịu khổ." Vân Quang Vinh nhả một vòng khói khuyên nhủ.
Vân Chỉ cúi đầu nhìn chiếc ghế đẩu nhỏ bên chân, hàng mi dài rậm rạp phủ bóng mờ nhạt lên khuôn mặt trắng nõn, tại sao lại đập người ta? Tay cô mềm như vậy, đau lắm.
"Con không lấy, Vân San lấy không?" Vân Chỉ hơi nhướng hàng mi dài, cau mày, không vui. "Ba nỡ sao?"
"Con nói gì vậy, con và Tiểu San đều là con gái của ba, đều quan trọng như nhau." Vân Quang Vinh chột dạ, không dám nhìn Vân Chỉ.
Vân Chỉ liếc ông ta một cái thật điệu: "Giả tạo."
Vân Quang Vinh ngây người đứng tại chỗ, tuy Vân Chỉ ngang ngược nhưng ở nhà lại rất thân thiết với ông, thích ôm tay ông làm nũng, đây là lần đầu tiên cô nói ông giả tạo.
Hơn nữa đôi mắt cô, rõ ràng vẫn như thường nhưng lại khiến ông cảm thấy bất an, như thể có thể nhìn thấu lòng người.
"Tối nay tôi muốn ăn yến sào, nhớ chuẩn bị trước." Vân Chỉ đi đến trước mặt Lâm Bình, đừng nhìn cô gầy gò yếu ớt nhỏ nhắn nhưng lại cao hơn Lâm Bình nửa cái đầu, cúi mắt nhìn bà ta, cảm giác cao cao tại thượng liền xuất hiện. "Tôi ghét nhất là đói bụng, không đợi được một phút nào."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất