Thập Niên 80: Nữ Phụ Làm Tinh Thức Tỉnh, Vả Mặt Hằng Ngày

Chương 42:

Trước Sau
"Không liên quan đến nhau?" Đường Lân chỉ vào mắt mình: "Vì cô ta mà tôi đã thức trắng đêm."

"Phu nhân nói, thế thì chứng minh năng lực của cô Đường không đủ, nếu là phu nhân thì một giờ là xong." Tăng Tú Nhi tiếp tục cười.

Đường Lân cảm thấy cô ta đang chế giễu mình, hừ lạnh một tiếng: "Nói khoác ai mà chẳng biết."

"Phu nhân không nói khoác." Tăng Tú Nhi bênh vực Vân Chỉ, phẫn nộ nói: "Những thứ này đều do phu nhân vẽ, đẹp hơn nhiều so với những thứ cô vẽ."

Đường Lân liếc nhìn bản thiết kế, chỉ một cái liếc mắt, cô ta đã hiểu ngay những lời hôm đó Đàm Hồng Chí nói với cô ta có ý gì.

"Những thứ này đều do Vân Chỉ vẽ? Cô không lừa tôi chứ?" Đường Lân giật lấy bản thiết kế, không tin nổi mà lật đi lật lại.

"Lừa cô làm gì?" Tăng Tú Nhi có Vân Chỉ chống lưng, không còn cung kính với Đường Lân như trước đây nữa: "Nhưng phu nhân còn chưa hài lòng với những bản thiết kế này nên bảo tôi vứt đi."

"Tôi vứt giúp cô." Đường Lân bước ra hai bước, quay đầu dặn dò Tăng Tú Nhi: "Chuyện này đừng nói với Vân Chỉ, nhớ chưa."



Tăng Tú Nhi cười tươi, trong lòng thầm nghĩ: “Còn tưởng mình là nữ chủ nhân sao?”

"Ai rảnh mà lo chuyện của cô." Tăng Tú Nhi lẩm bẩm: "Hôm nay bà chủ về nhà mẹ đẻ, đang bận lắm."

Đường Lân tự tin cười: "Chắc chắn anh ấy sẽ không đi cùng cô ta về nhà đâu."

Không chỉ Đường Lân nghĩ vậy, Lâm Bình và Vân San cũng cho rằng Vân Chỉ sẽ một mình về nhà mẹ đẻ.

Mấy ngày nay, Lâm Bình sống không yên ổn, quả phụ Vương nói bà ta là người đàn bà độc ác nhất, lén đổi con của người khác, để con mình được sống sung sướng.

Vừa ra khỏi cửa đã bị người ta chặn lại tra hỏi, không thì nhìn bà ta bằng ánh mắt kỳ lạ.

Lâm Bình chịu hết nổi, dứt khoát đóng cửa không ra ngoài, ngồi ở nhà than thở: "Các người nói xem, chuyện của họ liên quan gì đến tôi chứ, tôi có đổi con chứ có ăn trộm con đâu."

Vân San và Vân Quang Vinh nghe đến mức đau cả tai, Vân Quang Vinh không nói lời nào, ngồi trên ngưỡng cửa hút thuốc lào, Vân San đợi mẹ nói mệt rồi mới đứng dậy an ủi: "Mẹ ơi, đều là lỗi của con, nếu không phải vì con, mẹ cũng sẽ không như vậy... Mẹ đừng tức giận nữa, tức giận hỏng người, con sẽ đau lòng."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau