Thập Niên 80: Nữ Phụ Làm Tinh Thức Tỉnh, Vả Mặt Hằng Ngày
Chương 50:
Vân Chỉ không ngoảnh đầu lại, bước ra khỏi nhà họ Vân.
Ba mẹ tôi vào tù rồi, ba mẹ cô cũng phải vào tù.
Ra khỏi nhà họ Vân, Vân Chỉ đứng bên chiếc xe ô tô, không có ý định tự lên xe.
Giang Đình Chi liếc mắt ra hiệu cho quản gia Trần.
Quản gia Trần vội vàng tiến lên mở cửa xe, cung kính: "Phu nhân, mời."
Vân Chỉ trợn mắt hung dữ nhìn ông ấy.
Quản gia Trần cười trừ đóng cửa xe, nhìn qua Vân Chỉ về phía Giang Đình Chi: “Thưa ngài, ngài chọc giận phu nhân, ngài phải chịu trách nhiệm.”
Vân Chỉ chu cái miệng nhỏ lên tận trời, trông càng đỏ thắm, lát nữa mà cô nổi cơn tam bành thì càng dữ dội, Giang Đình Chi đau đầu, đành phải ngoan ngoãn tiến lên mở cửa xe.
Anh đã hầu hạ người khác bao giờ chưa? Vân Chỉ là người đầu tiên.
Đằng này người phụ nữ này còn không biết ơn, thậm chí còn đi thẳng qua người anh.
Giang Đình Chi nhìn theo bóng lưng mảnh mai của Vân Chỉ, đầy đầu dấu chấm hỏi.
Quản gia Trần giúp giải thích: "Thưa ngài, phu nhân chê ngài quá chậm, cô ấy đợi mệt rồi."
Giang Đình Chi: "..."
"Thưa ngài, mau đuổi theo, nếu không phu nhân sẽ càng tức giận hơn." Quản gia Trần hận không thể rèn sắt thành thép.
Giang Đình Chi lạnh lùng liếc ông ấy, vén vạt áo: "Lên xe, về nhà."
Các người xem kìa, chiều hư người ta thành ra vô pháp vô thiên rồi.
Quản gia Trần lo lắng lên xe, nhìn tài xế Tiểu Trương, Tiểu Trương muốn khóc không ra nước mắt: Anh Trần ơi, phải làm sao đây? Em sợ đến mức không lái xe được nữa rồi.
"Lái xe." Giang Đình Chi không kiên nhẫn.
Đường đất ở nông thôn thật khó chịu, ổ gà ổ voi, xương cốt của anh sắp bị xóc tan nát rồi.
Quản gia Trần nhỏ giọng trò chuyện với tài xế: "Tiểu Trương, anh nói xem con đường này ngồi xe còn khó chịu, phu nhân còn đi giày cao gót."
Giang Đình Chi khịt mũi lạnh lùng: "Đáng đời."
Tự làm tự chịu, ai bảo cô không biết điều.
"Á…" Vân Chỉ vô tình dẫm phải một cái hố, mắt cá chân hơi trẹo, đau đến mức cô lập tức ngồi thụp xuống đất.
Vừa lúc đó, chiếc xe ô tô của nhà họ Giang đi ngang qua cô.
Giang Đình Chi nhìn thấy cảnh này qua gương chiếu hậu, bàn tay đang mân mê chuỗi hạt Phật của anh siết chặt lại, đôi môi mỏng mím chặt động đậy hai lần: "Chậm lại."
Ba mẹ tôi vào tù rồi, ba mẹ cô cũng phải vào tù.
Ra khỏi nhà họ Vân, Vân Chỉ đứng bên chiếc xe ô tô, không có ý định tự lên xe.
Giang Đình Chi liếc mắt ra hiệu cho quản gia Trần.
Quản gia Trần vội vàng tiến lên mở cửa xe, cung kính: "Phu nhân, mời."
Vân Chỉ trợn mắt hung dữ nhìn ông ấy.
Quản gia Trần cười trừ đóng cửa xe, nhìn qua Vân Chỉ về phía Giang Đình Chi: “Thưa ngài, ngài chọc giận phu nhân, ngài phải chịu trách nhiệm.”
Vân Chỉ chu cái miệng nhỏ lên tận trời, trông càng đỏ thắm, lát nữa mà cô nổi cơn tam bành thì càng dữ dội, Giang Đình Chi đau đầu, đành phải ngoan ngoãn tiến lên mở cửa xe.
Anh đã hầu hạ người khác bao giờ chưa? Vân Chỉ là người đầu tiên.
Đằng này người phụ nữ này còn không biết ơn, thậm chí còn đi thẳng qua người anh.
Giang Đình Chi nhìn theo bóng lưng mảnh mai của Vân Chỉ, đầy đầu dấu chấm hỏi.
Quản gia Trần giúp giải thích: "Thưa ngài, phu nhân chê ngài quá chậm, cô ấy đợi mệt rồi."
Giang Đình Chi: "..."
"Thưa ngài, mau đuổi theo, nếu không phu nhân sẽ càng tức giận hơn." Quản gia Trần hận không thể rèn sắt thành thép.
Giang Đình Chi lạnh lùng liếc ông ấy, vén vạt áo: "Lên xe, về nhà."
Các người xem kìa, chiều hư người ta thành ra vô pháp vô thiên rồi.
Quản gia Trần lo lắng lên xe, nhìn tài xế Tiểu Trương, Tiểu Trương muốn khóc không ra nước mắt: Anh Trần ơi, phải làm sao đây? Em sợ đến mức không lái xe được nữa rồi.
"Lái xe." Giang Đình Chi không kiên nhẫn.
Đường đất ở nông thôn thật khó chịu, ổ gà ổ voi, xương cốt của anh sắp bị xóc tan nát rồi.
Quản gia Trần nhỏ giọng trò chuyện với tài xế: "Tiểu Trương, anh nói xem con đường này ngồi xe còn khó chịu, phu nhân còn đi giày cao gót."
Giang Đình Chi khịt mũi lạnh lùng: "Đáng đời."
Tự làm tự chịu, ai bảo cô không biết điều.
"Á…" Vân Chỉ vô tình dẫm phải một cái hố, mắt cá chân hơi trẹo, đau đến mức cô lập tức ngồi thụp xuống đất.
Vừa lúc đó, chiếc xe ô tô của nhà họ Giang đi ngang qua cô.
Giang Đình Chi nhìn thấy cảnh này qua gương chiếu hậu, bàn tay đang mân mê chuỗi hạt Phật của anh siết chặt lại, đôi môi mỏng mím chặt động đậy hai lần: "Chậm lại."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất