Thập Niên 80: Nữ Phụ Mãn Cấp, Trực Tuyến Sửa Mệnh

Chương 40:

Trước Sau
Trên sổ đăng ký không có Tần Hải, lại có Chu Bảo Quý chỉ kém Chu Bảo Sơn một chữ.

"Chu Bảo Quý không phải là em trai ruột của Chu Bảo Sơn sao?" Lưu Khoa lập tức nói.

Tần Khê liếc nhìn Lưu Khoa, thật sự bội phục sự cẩn thận của chú ấy.

Hôm qua cô hoàn toàn không ngờ đến việc bắt đầu từ nhà kho, là Lưu Khoa nhắc nhở mới nhận ra muốn trộm cáp điện từ trong nhà kho ra, không có nhân viên nội bộ tham gia là không được.

"Đội phó, ba gian phòng của nhà Tần Hải đều đã lục soát, không có."

Ba gian phòng nhà Tần Hải ở bị lật tung lên, nhân viên điều tra tay không đi ra.

Cùng lúc đó, hai công an điều tra nhà Chu Bảo Sơn xách theo túi quân đội căng phồng đi ra.

"Đội phó, tìm được rồi."

Trên túi quân đội viết rõ ràng "Lễ kỷ niệm mười lăm năm nhà máy cáp Quang Minh".

Tần Khê vừa nhìn thấy chiếc túi, không nói hai lời, đi thẳng vào phòng mình, rất nhanh sau đó xách ra một chiếc túi giống hệt: "Của nhà tôi đây!"

Quà kỷ niệm ngày lễ nhà máy phát cho công nhân, mỗi người chỉ có một chiếc.

Trên quai túi của Tần Khê còn dùng bút than viết rõ ràng tên Tần Tuyết.

"Anh còn gì để nói!"

Ngưu Chí Thành nghiêm nghị chất vấn Chu Bảo Sơn.

Chu Bảo Sơn mặt mũi hoảng hốt, chỉ vào túi đồng nói liên tục: "Đồng sao lại ở nhà tôi, không phải tôi bỏ vào... Không phải tôi."

"Không phải anh trộm thì là ai! Chu Thúy ngày nào cũng ở nhà, chẳng lẽ còn có người có thể cạy cửa nhà ông để bỏ vào sao?" Tần Khê nói.

"Nói đến cửa, tôi nhớ hôm qua cửa sổ nhà Tần Khê hình như bị hỏng?" Kiều San đột nhiên nói.

"Chúng tôi còn chưa kịp sửa." Trương Tú Phân kêu lên, vẻ mặt bừng tỉnh, há to miệng nói: "Tôi biết rồi! Sáng hôm đó con trai anh muốn bỏ đồng vào nhà tôi để hại Tần Hải, kết quả hai con gái tôi lại về nhà trước."

"Chu Minh nhà anh chắc chắn không dám nói với anh là đồng chưa bỏ được, Chu Bảo Sơn không biết nên mới đi báo công an!"



"Ông trời có mắt, quả báo nhãn tiền rồi!"

Trương Tú Phân nói liên tục không ngừng, mặc dù chỉ là suy đoán nhưng nghe lại vô cùng hợp lý.

"Bắt người mang về cục công an điều tra, nhà Tần Hải cũng về cục công an để lấy lời khai."

Tang vật đã tìm được, vụ án đã rõ ràng.

Hai nhà Tần Hải và Chu Bảo Sơn đều bị đưa về Cục Công an.

Đây là lần thứ ba Tần Khê vào cục công an.

Lần đầu tiên bị công an dạy dỗ một trận.

Lần thứ hai bị coi như người hiếm lạ, ai cũng tò mò nhìn cô.

Lần thứ ba, cô bình tĩnh trả lời mọi câu hỏi.

Nhân chứng, vật chứng đều đầy đủ, thêm vào đó Chu Thúy bị bắt vào phòng thẩm vấn không lâu thì khai báo tất cả mọi chuyện.

Số đồng kia cuối cùng quay trở lại như thế nào, bốn người nhà Chu Bảo Sơn đều không nói rõ được.

Tuy nhiên, những chuyện nhỏ nhặt này không còn quan trọng nữa.

Bốn người nhà Chu Bảo Sơn bị bắt giam.

Gia đình Tần Hải rất nhanh chóng rời khỏi Cục Công an và trở về nhà.

Nghi ngờ được giải trừ, nhưng Tần Hải không muốn chuyện này cứ thế trôi qua.

Anh bị xưởng trưởng gây sức ép, từ nhà máy trở về đại viện phải chịu biết bao lời đàm tiếu.

Theo lời Tần Hải, danh dự không đáng nhắc đến, nhưng có thể nhân cơ hội này kiếm chác được chút gì thì tốt, cơ hội tốt như vậy sao có thể bỏ qua.

Căn nhà bị lục tung, hai người cũng không thèm dọn dẹp, lại nghênh ngang đi đến nhà máy.

"Em gái, xem anh diễn xuất được chứ!" Trác Tam cười híp mắt đến nhận khen.

"Anh Trác Tam thật lợi hại, bảo sao chị Ngô Tuệ thích anh như vậy."



Lời khen ngợi đương nhiên phải do Tần Tuyết nói, dù Tần Khê có vắt óc suy nghĩ cũng không tài nào nói ra được.

Tần Khê về nhà, dọn dẹp lại đồ đạc, nhìn đến chỗ Trương Tú Phân giấu tiền, phát hiện cũng bị lục lọi qua.

Nhưng ổ khóa trên hộp sắt nhỏ vẫn còn nguyên, có lẽ không thể giấu đồng trong đó nên không bị mở.

"Em gái, anh có chuyện muốn nói."

Rất hiếm khi thấy anh rể ấp a ấp úng như vậy, Tần Khê tò mò nhìn sang.

"Em đừng nói với mẹ..."

Tần Khê nghiêng đầu, không tỏ rõ ý kiến.

Tùy xem tình huống, nếu nghiêm trọng, cô nhất định sẽ mách mẹ.

Bao Lượng thấy vậy, có chút do dự.

Trác Tam thấy thế, tiến lên đẩy Bao Lượng sang một bên, nói thẳng: "Em gái, anh Bao Lượng bị lừa rồi."

"Lại bị lừa nữa!"

Tần Tuyết vừa đi vào nghe thấy, lắc đầu ngán ngẩm nhìn Bao Lượng, thở dài.

"Radio có vấn đề?"

"Vấn đề lớn." Trác Tam tức giận, dẫn mọi người đi đến góc chất đồ cũ phía sau đại viện.

"Anh Bao Lượng coi Giả Lập Tân như anh em, không ngờ lại bị hắn lừa, để tôi tóm được hắn, tôi lột da hắn ra."

Bới đống củi khô, vải rách, bát vỡ, cuối cùng cũng tìm thấy chiếc túi vải mà hai người giấu bên trong.

"Radio?"

Mở túi ra, Trác Tam lôi ra một chiếc radio vỏ nhựa màu trắng.

Vừa nhìn thấy kiểu dáng chiếc radio, Tần Tuyết kinh ngạc kêu lên: "Đây là mẫu mới nhất năm nay, có phiếu chưa chắc đã mua được."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau