Thập Niên 80: Sau Khi Đổi Hôn Với Em Gái Kế
Chương 17: Quần Công
Âm thầm ghi hận cô ta.
Nhất định là thấy cô ta hiện tại tới bãi than nấu cơm, có áy náy với Lý Tịch, cho nên mới cố ý nói loại lời này kích thích cô ta.
Vẫn là tự cô ta nghĩ người quá tốt.
“Chị tới sớm như vậy, là tới hỗ trợ sao!” Lục Linh San ra vẻ kinh ngạc mở miệng, sau đó nhiệt tình nói: "Chị đã lâu không nấu cơm, lạ tay rồi nhỉ, đến đây em dạy chị.”
Lục Hạ không nhúc nhích.
“Chị? Chị làm sao vậy?” Vẻ mặt Lục Linh San luống cuống, "Là em nói sai gì sao?”
Lục Hạ gật đầu: "Đúng, em nói sai rồi, xin lỗi chị đi.”
Lục Linh San: "......”
“Xin lỗi chị, em không nghĩ tới chị sẽ tức giận, em chỉ nghĩ lần đầu tiên chị tới đây, không quen thuộc bên này sẽ không được tự nhiên, mới có thể bảo chị làm việc. Em nghĩ những chuyện này tất cả mọi người đều đang làm, chị hẳn là cũng sẽ không để ý.”
Lời này của cô ta nói như là, người khác đều có thể làm, cô không thể làm, cô là muốn đặc thù hay sao.
Quả nhiên người sáng sớm đến hỗ trợ làm việc lúc này đều mang theo bất mãn nhìn Lục Hạ.
Chuyện của Lục Hạ, ở bãi than bọn họ ai mà không nghe nói một hai.
Nhưng rốt cuộc là việc riêng của nhà người ta, mọi người cũng lười quản, không nghĩ tới người thế mà là như vậy, quả nhiên ngoại trừ bộ dạng đẹp mắt thật sự là gì cũng không có.
Tính cách cũng không tốt, đều là họ Lục, nhưng so với Linh San người ta, quả thực khác nhau một trời một vực.
Có người không khỏi trào phúng nói: "Ơ, người bận rộn cũng tới, chỗ chúng tôi sợ là cô ngồi không nổi.”
"Chúng tôi như vậy sao có thể để cô ta theo cùng làm việc chứ, người ta đã từng học trung học phổ thông, sinh hoạt như người thành phố ở trong thành phố!"
“Đúng vậy Linh San, người ta không muốn làm, em cũng đừng ép cô ta, nhiều người cao quý, sao có thể làm loại việc này.”
“Em không sai, em không cần phải xin lỗi cô ta!”
Giọng điệu sắc bén bao nhiêu thì sắc bén bấy nhiêu.
Bởi vì Lục Linh San tới hỗ trợ một thời gian, người dễ ở chung, tất cả mọi người đều biết cô ta, thấy thái độ này của Lục Hạ, tất nhiên là giúp Lục Linh San nói chuyện.
Ánh mắt cả đám cực kì không hữu hảo.
“Cô ta sao lại không sai?”
Lục Hạ không tức giận, hỏi ngược lại.
Mọi người không nghĩ tới cô thế mà còn dám phản bác, cũng đen mặt, "Linh San người ta sai chỗ nào, không phải là nhờ cô hỗ trợ làm chút chuyện sao, còn cô nuông chiều đã chết rồi.”
Lục Hạ nở nụ cười, "Chuyện này có liên quan gì được chiều hay không được chiều chứ, tôi tại sao phải giúp cô ta làm việc?"
Nghe giọng điệu đương nhiên của cô, mọi người càng nổi giận, ném đồ ăn sang một bên, "Cô giúp cô ấy làm chút chuyện thì làm sao, mọi người đều đang làm, cô muốn đặc biệt hay sao? Linh San người ta từ sáng sớm đã tới làm việc.”
Vẻ mặt Lục Linh San sốt ruột, lại không nói lời nào.
Vẻ mặt Lục Hạ rất buồn cười: "Cô ta làm việc ở đây, bãi than đưa cô ta tiền lương, sáng sớm cô ta tới làm việc, không phải là chuyện đương nhiên sao? Bãi than lại không cho tôi tiền lương, tại sao tôi phải tới đây làm việc? Các người cũng quá buồn cười.”
"Nói dễ nghe chút thì các ngươi là tới hỗ trợ, nói khó nghe chút chỉ là hôm nay có cơm tập thể miễn phí để ăn thôi. Mỗi người thanh cao như vậy, bình thường tôi sao lại không thấy các người lại đây giúp cô ta chứ?"
Đoàn người bị nói mặt đỏ tới mang tai.
Mỗi người lòng tràn đầy lửa giận, lại không nói ra lời.
Tuy rằng rất tức giận, nhưng các cô cũng đúng là bình thường sẽ không tới hỗ trợ.
Hôm nay cũng là nghe nói có cơm tập thể miễn phí ăn, mới tới.
Bị Lục Hạ chọc thủng, ai cũng khó chịu.
Nhất định là thấy cô ta hiện tại tới bãi than nấu cơm, có áy náy với Lý Tịch, cho nên mới cố ý nói loại lời này kích thích cô ta.
Vẫn là tự cô ta nghĩ người quá tốt.
“Chị tới sớm như vậy, là tới hỗ trợ sao!” Lục Linh San ra vẻ kinh ngạc mở miệng, sau đó nhiệt tình nói: "Chị đã lâu không nấu cơm, lạ tay rồi nhỉ, đến đây em dạy chị.”
Lục Hạ không nhúc nhích.
“Chị? Chị làm sao vậy?” Vẻ mặt Lục Linh San luống cuống, "Là em nói sai gì sao?”
Lục Hạ gật đầu: "Đúng, em nói sai rồi, xin lỗi chị đi.”
Lục Linh San: "......”
“Xin lỗi chị, em không nghĩ tới chị sẽ tức giận, em chỉ nghĩ lần đầu tiên chị tới đây, không quen thuộc bên này sẽ không được tự nhiên, mới có thể bảo chị làm việc. Em nghĩ những chuyện này tất cả mọi người đều đang làm, chị hẳn là cũng sẽ không để ý.”
Lời này của cô ta nói như là, người khác đều có thể làm, cô không thể làm, cô là muốn đặc thù hay sao.
Quả nhiên người sáng sớm đến hỗ trợ làm việc lúc này đều mang theo bất mãn nhìn Lục Hạ.
Chuyện của Lục Hạ, ở bãi than bọn họ ai mà không nghe nói một hai.
Nhưng rốt cuộc là việc riêng của nhà người ta, mọi người cũng lười quản, không nghĩ tới người thế mà là như vậy, quả nhiên ngoại trừ bộ dạng đẹp mắt thật sự là gì cũng không có.
Tính cách cũng không tốt, đều là họ Lục, nhưng so với Linh San người ta, quả thực khác nhau một trời một vực.
Có người không khỏi trào phúng nói: "Ơ, người bận rộn cũng tới, chỗ chúng tôi sợ là cô ngồi không nổi.”
"Chúng tôi như vậy sao có thể để cô ta theo cùng làm việc chứ, người ta đã từng học trung học phổ thông, sinh hoạt như người thành phố ở trong thành phố!"
“Đúng vậy Linh San, người ta không muốn làm, em cũng đừng ép cô ta, nhiều người cao quý, sao có thể làm loại việc này.”
“Em không sai, em không cần phải xin lỗi cô ta!”
Giọng điệu sắc bén bao nhiêu thì sắc bén bấy nhiêu.
Bởi vì Lục Linh San tới hỗ trợ một thời gian, người dễ ở chung, tất cả mọi người đều biết cô ta, thấy thái độ này của Lục Hạ, tất nhiên là giúp Lục Linh San nói chuyện.
Ánh mắt cả đám cực kì không hữu hảo.
“Cô ta sao lại không sai?”
Lục Hạ không tức giận, hỏi ngược lại.
Mọi người không nghĩ tới cô thế mà còn dám phản bác, cũng đen mặt, "Linh San người ta sai chỗ nào, không phải là nhờ cô hỗ trợ làm chút chuyện sao, còn cô nuông chiều đã chết rồi.”
Lục Hạ nở nụ cười, "Chuyện này có liên quan gì được chiều hay không được chiều chứ, tôi tại sao phải giúp cô ta làm việc?"
Nghe giọng điệu đương nhiên của cô, mọi người càng nổi giận, ném đồ ăn sang một bên, "Cô giúp cô ấy làm chút chuyện thì làm sao, mọi người đều đang làm, cô muốn đặc biệt hay sao? Linh San người ta từ sáng sớm đã tới làm việc.”
Vẻ mặt Lục Linh San sốt ruột, lại không nói lời nào.
Vẻ mặt Lục Hạ rất buồn cười: "Cô ta làm việc ở đây, bãi than đưa cô ta tiền lương, sáng sớm cô ta tới làm việc, không phải là chuyện đương nhiên sao? Bãi than lại không cho tôi tiền lương, tại sao tôi phải tới đây làm việc? Các người cũng quá buồn cười.”
"Nói dễ nghe chút thì các ngươi là tới hỗ trợ, nói khó nghe chút chỉ là hôm nay có cơm tập thể miễn phí để ăn thôi. Mỗi người thanh cao như vậy, bình thường tôi sao lại không thấy các người lại đây giúp cô ta chứ?"
Đoàn người bị nói mặt đỏ tới mang tai.
Mỗi người lòng tràn đầy lửa giận, lại không nói ra lời.
Tuy rằng rất tức giận, nhưng các cô cũng đúng là bình thường sẽ không tới hỗ trợ.
Hôm nay cũng là nghe nói có cơm tập thể miễn phí ăn, mới tới.
Bị Lục Hạ chọc thủng, ai cũng khó chịu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất