Thập Niên 80: Sau Khi Đổi Hôn Với Em Gái Kế
Chương 19: Đầu Óc Cô Hỏng Rồi Sao?
Lục Hạ cảm thấy mặc dù Lý Tịch luôn thối mặt, nhưng anh đúng là rất công bằng.
Trong lòng khó tránh khỏi có chút hảo cảm, đi theo.
……
Lục Hạ đi theo Lý Tịch vào lều, lều dày ngăn gió, bên trong rất ấm áp.
Cô quan sát trái phải một lát, phát hiện bên trong cũng chỉ đặt một lò than nhỏ và một giường gỗ, một bên còn có cái bàn, mặt trên đặt không ít sách vở.
Hẳn là nơi anh thường làm việc.
Cô thu hồi ánh mắt, đối diện với đôi mắt đen hung ác nham hiểm của người đàn ông.
“Ai cho cô tới đây?”
Anh trầm mặt.
Lục Hạ nói: "Không phải nói hôm nay bãi than có cơm ăn miễn phí sao, nên tôi tới.”
Lý Tịch lạnh lùng nhìn Lục Hạ, nói: "Đầu óc cô hỏng rồi sao?”
Anh cũng không cho rằng Lục Hạ là loại người vì ăn một bữa cơm mà cố ý chạy tới.
Cô vì không để người khác nhìn thấy cô gả cho anh, thậm chí còn không muốn bước ra khỏi nhà một bước.
Hôm nay xuất hiện trước mặt nhiều người như vậy.
Lục Hạ rất tức giận: "Sao anh có thể mắng chửi người chứ!”
Lý Tịch thật sự hoài nghi đầu óc cô hỏng rồi, chứ không phải ý mắng cô.
Thấy cô tức giận, cũng không có gì xấu hổ, chỉ là đột nhiên nghĩ đến gì đó, trước mắt anh châm chọc, "Người bên này sẽ không đưa cô ra ngoài.”
Thôn Kim Sa cũng chỉ có bãi than có xe, nhưng hiện tại tuyết lớn phong tỏa đường, không đi được.
Có thể làm cho cô đi ra cửa, chạy tới bãi than, vậy cũng chỉ có khả năng này.
Cô muốn tới đây tìm người đưa cô đi, đó quả thực là không thể nào.
Lý Tịch tuy rằng hy vọng cô đi nhanh lên, nhưng cũng sẽ không để người đưa cô ra ngoài.
Anh không tốt bụng như vậy.
Lục Hạ dùng ánh mắt thần kinh nhìn anh, cô đã nói bao nhiêu lần mình sẽ không đi, sao anh lại không tin chứ.
Đối diện với ánh mắt của cô, Lý Tịch không biết tại sao cũng rất không thoải mái.
Anh không muốn cũng không phải là muốn giữ cô lại, ở cùng cô thêm một ngày, anh cũng ngại phiền. Đưa tiền đã là sự nhường nhịn cuối cùng của anh, làm sao còn có thể để cô được voi đòi tiên, vì thế ngôn ngữ càng thêm ác liệt, "Sau này không có việc gì thì ít chạy sang bên này.”
Lục Hạ muốn nói gì đó, lại có người tới gọi anh, là một thanh niên trẻ tuổi đen thui, người ta là bị than đá xám nhuộm đen, anh ấy trời sinh đã đen như vậy.
“Anh Tịch, có chút việc, anh mau tới đây một chuyến.”
Nói xong, anh ấy còn ngượng ngùng nhe răng với Lục Hạ.
Vẻ mặt tôi không cố ý làm phiền hai người.
Lục Hạ hít sâu một hơi, lễ phép cười lại.
Mặt thiếu niên thoáng cái đỏ bừng lên.
Lý Tịch nhíu mày, xoay người muốn đi, đi được vài bước, lại quay đầu cảnh cáo Lục Hạ: "Cô ở lại đây, ăn cơm xong trở về.”
Nói xong cũng không đợi Lục Hạ nói chuyện, liền đi.
Bất lịch sự.
Lục Hạ liếc mắt một cái, kéo ghế ngồi bên đống lửa sưởi ấm.
Ở chỗ này so với ở bên ngoài tốt hơn, bên ngoài tuy rằng mặt trời mọc, nhưng vẫn lạnh.
Còn phải nhìn khuôn mặt lạnh lùng của đám phụ nữ kia.
Không bằng cô ở lại đây.
Chỉ là Lý Tịch vẫn mãi không trở về, Lục Hạ đành phải tự mình đi ra ngoài trước, mọi người bởi vì chuyện buổi sáng, không ai dám nói gì.
Mấy người phụ nữ trẻ tuổi đi tới nói chuyện với cô, là mấy người sớm gặp trên đường.
Mọi người xin lỗi trước, bởi vì khi những người đó trào phúng Lục Hạ, các cô không dám mở miệng.
Trong lòng khó tránh khỏi có chút hảo cảm, đi theo.
……
Lục Hạ đi theo Lý Tịch vào lều, lều dày ngăn gió, bên trong rất ấm áp.
Cô quan sát trái phải một lát, phát hiện bên trong cũng chỉ đặt một lò than nhỏ và một giường gỗ, một bên còn có cái bàn, mặt trên đặt không ít sách vở.
Hẳn là nơi anh thường làm việc.
Cô thu hồi ánh mắt, đối diện với đôi mắt đen hung ác nham hiểm của người đàn ông.
“Ai cho cô tới đây?”
Anh trầm mặt.
Lục Hạ nói: "Không phải nói hôm nay bãi than có cơm ăn miễn phí sao, nên tôi tới.”
Lý Tịch lạnh lùng nhìn Lục Hạ, nói: "Đầu óc cô hỏng rồi sao?”
Anh cũng không cho rằng Lục Hạ là loại người vì ăn một bữa cơm mà cố ý chạy tới.
Cô vì không để người khác nhìn thấy cô gả cho anh, thậm chí còn không muốn bước ra khỏi nhà một bước.
Hôm nay xuất hiện trước mặt nhiều người như vậy.
Lục Hạ rất tức giận: "Sao anh có thể mắng chửi người chứ!”
Lý Tịch thật sự hoài nghi đầu óc cô hỏng rồi, chứ không phải ý mắng cô.
Thấy cô tức giận, cũng không có gì xấu hổ, chỉ là đột nhiên nghĩ đến gì đó, trước mắt anh châm chọc, "Người bên này sẽ không đưa cô ra ngoài.”
Thôn Kim Sa cũng chỉ có bãi than có xe, nhưng hiện tại tuyết lớn phong tỏa đường, không đi được.
Có thể làm cho cô đi ra cửa, chạy tới bãi than, vậy cũng chỉ có khả năng này.
Cô muốn tới đây tìm người đưa cô đi, đó quả thực là không thể nào.
Lý Tịch tuy rằng hy vọng cô đi nhanh lên, nhưng cũng sẽ không để người đưa cô ra ngoài.
Anh không tốt bụng như vậy.
Lục Hạ dùng ánh mắt thần kinh nhìn anh, cô đã nói bao nhiêu lần mình sẽ không đi, sao anh lại không tin chứ.
Đối diện với ánh mắt của cô, Lý Tịch không biết tại sao cũng rất không thoải mái.
Anh không muốn cũng không phải là muốn giữ cô lại, ở cùng cô thêm một ngày, anh cũng ngại phiền. Đưa tiền đã là sự nhường nhịn cuối cùng của anh, làm sao còn có thể để cô được voi đòi tiên, vì thế ngôn ngữ càng thêm ác liệt, "Sau này không có việc gì thì ít chạy sang bên này.”
Lục Hạ muốn nói gì đó, lại có người tới gọi anh, là một thanh niên trẻ tuổi đen thui, người ta là bị than đá xám nhuộm đen, anh ấy trời sinh đã đen như vậy.
“Anh Tịch, có chút việc, anh mau tới đây một chuyến.”
Nói xong, anh ấy còn ngượng ngùng nhe răng với Lục Hạ.
Vẻ mặt tôi không cố ý làm phiền hai người.
Lục Hạ hít sâu một hơi, lễ phép cười lại.
Mặt thiếu niên thoáng cái đỏ bừng lên.
Lý Tịch nhíu mày, xoay người muốn đi, đi được vài bước, lại quay đầu cảnh cáo Lục Hạ: "Cô ở lại đây, ăn cơm xong trở về.”
Nói xong cũng không đợi Lục Hạ nói chuyện, liền đi.
Bất lịch sự.
Lục Hạ liếc mắt một cái, kéo ghế ngồi bên đống lửa sưởi ấm.
Ở chỗ này so với ở bên ngoài tốt hơn, bên ngoài tuy rằng mặt trời mọc, nhưng vẫn lạnh.
Còn phải nhìn khuôn mặt lạnh lùng của đám phụ nữ kia.
Không bằng cô ở lại đây.
Chỉ là Lý Tịch vẫn mãi không trở về, Lục Hạ đành phải tự mình đi ra ngoài trước, mọi người bởi vì chuyện buổi sáng, không ai dám nói gì.
Mấy người phụ nữ trẻ tuổi đi tới nói chuyện với cô, là mấy người sớm gặp trên đường.
Mọi người xin lỗi trước, bởi vì khi những người đó trào phúng Lục Hạ, các cô không dám mở miệng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất