Thập Niên 80: Sau Khi Đổi Hôn Với Em Gái Kế
Chương 20: Đầu Óc Cô Hỏng Rồi Sao? Lý Tịch Tức Giận
Nhưng cũng không thể không thừa nhận những người đó quá mức bắt nạt người, bình thường tới đây cũng không phải nói tất cả mọi người đều làm việc, phần lớn cũng là tới đây làm ra vẻ, tới chơi.
Họ cũng vậy.
Nhưng đến phiên Lục Hạ lại bị mắng, một đám người bắt nạt một mình cô, lúc này trong lòng cũng rất ngượng ngùng.
Người khác không biết Lục Hạ thân thể không thoải mái, bọn họ lại biết.
Vì thế an ủi: "Tiểu Hạ, cô đừng để ý, những người đó chỉ là miệng nát không thể thấy người khác thoải mái hơn mình, cô không cần để ý đến bọn họ.”
“Đúng, không làm cũng không ai nói, cô xem ra nhiều người như vậy, có mấy người đang làm đâu, không phải đều là chờ ăn cơm sao.”
Lục Hạ cười nói: "Không sao, tôi không để tâm.”
……
Cơm tập thể thật sự không tính là ngon, chủ yếu là tài nấu nướng quá kém, thịt có ngon hơn nữa cũng lãng phí, không có mùi vị lại ngấy không chịu được, Lục Hạ căn bản không ăn được mấy miếng.
Mọi người ngược lại không thèm để ý, tuy rằng điều kiện nhà nhà so với thôn khác tốt hơn, nhưng cũng chỉ là tốt hơn một chút mà thôi.
Thời đại này ngày lễ ngày tết cũng mới cam lòng ăn thịt.
Hiện tại có thịt ăn, mọi người tất nhiên là mặc kệ có ăn ngon hay không đều nhét vào trong miệng.
Trẻ con ăn đến miệng chảy mỡ, luôn khen chị Lục nấu cơm ăn ngon.
Chó nghe xong cũng phải lắc đầu.
“Chị dâu, cho chị thứ này.”
Một người đột nhiên ngồi xổm xuống cạnh Lục Hạ, đưa cho cô một chai nước.
Lục Hạ đang buồn chán, nhìn đối phương một cái, thấy là thiếu niên da đen gọi Lý Tịch đi.
Anh ấy có hơi ngại ngùng: "Anh Tịch bên kia đang họp, để em gọi chị đi ăn trước, không cần để ý đến anh ấy.”
Cho nên anh ấy vội vàng chạy vào trong trướng gọi người, kết quả người đã không còn.
Chị dâu căn bản không có ý chờ anh Tịch.
Anh Tịch suy nghĩ nhiều rồi.
*
Anh ấy lại lo lắng chị dâu và thím khác cãi nhau, cho nên chạy tới, nhìn Lục Hạ ăn đến nhíu mày, liền suy đoán có phải cô ăn không quen loại cơm tập thể này hay không, cho nên cầm bình nước tới.
Bình thường tất cả mọi người đều ngầm nói anh Tịch quá thảm, tìm một người vợ làm trời làm đất tìm đường chết.
Ngay từ đầu Hắc Tử cũng cảm thấy như vậy.
Nhưng hôm nay chị dâu thấy anh ấy liền cười chào, anh ấy liền cảm thấy mọi người nói không đúng.
Bình thường bởi vì anh ấy đen, các nữ sinh trong thôn đều rất ghét bỏ anh ấy, còn luôn nói anh ấy giống như là Châu Phi tới, người ta đều là bị rám nắng đen, anh ấy lại từ nhỏ đã đen như vậy.
Ban đêm cũng hù chết người.
Cô gái nhỏ nhìn anh ấy đều cực kì ghét bỏ.
Nhưng chị dâu lại không ghét bỏ anh ấy, còn cười với anh ấy, chị dâu rất tốt.
Hắc Tử cảm thấy, chỉ cần là người nguyện ý cười với anh ấy, đều là người tốt.
“Bình thường nơi này chỉ có Lý Tịch quản?" Lục Hạ thấy Lý Tịch nửa ngày không tới, chắc là thật sự bề bộn nhiều việc, vì vậy hỏi.
“Đúng, cực kì bận, bởi vì chúng em đều là người thô lỗ, gì cũng không hiểu, gì cũng phải hỏi anh Tịch.”
Họ cũng vậy.
Nhưng đến phiên Lục Hạ lại bị mắng, một đám người bắt nạt một mình cô, lúc này trong lòng cũng rất ngượng ngùng.
Người khác không biết Lục Hạ thân thể không thoải mái, bọn họ lại biết.
Vì thế an ủi: "Tiểu Hạ, cô đừng để ý, những người đó chỉ là miệng nát không thể thấy người khác thoải mái hơn mình, cô không cần để ý đến bọn họ.”
“Đúng, không làm cũng không ai nói, cô xem ra nhiều người như vậy, có mấy người đang làm đâu, không phải đều là chờ ăn cơm sao.”
Lục Hạ cười nói: "Không sao, tôi không để tâm.”
……
Cơm tập thể thật sự không tính là ngon, chủ yếu là tài nấu nướng quá kém, thịt có ngon hơn nữa cũng lãng phí, không có mùi vị lại ngấy không chịu được, Lục Hạ căn bản không ăn được mấy miếng.
Mọi người ngược lại không thèm để ý, tuy rằng điều kiện nhà nhà so với thôn khác tốt hơn, nhưng cũng chỉ là tốt hơn một chút mà thôi.
Thời đại này ngày lễ ngày tết cũng mới cam lòng ăn thịt.
Hiện tại có thịt ăn, mọi người tất nhiên là mặc kệ có ăn ngon hay không đều nhét vào trong miệng.
Trẻ con ăn đến miệng chảy mỡ, luôn khen chị Lục nấu cơm ăn ngon.
Chó nghe xong cũng phải lắc đầu.
“Chị dâu, cho chị thứ này.”
Một người đột nhiên ngồi xổm xuống cạnh Lục Hạ, đưa cho cô một chai nước.
Lục Hạ đang buồn chán, nhìn đối phương một cái, thấy là thiếu niên da đen gọi Lý Tịch đi.
Anh ấy có hơi ngại ngùng: "Anh Tịch bên kia đang họp, để em gọi chị đi ăn trước, không cần để ý đến anh ấy.”
Cho nên anh ấy vội vàng chạy vào trong trướng gọi người, kết quả người đã không còn.
Chị dâu căn bản không có ý chờ anh Tịch.
Anh Tịch suy nghĩ nhiều rồi.
*
Anh ấy lại lo lắng chị dâu và thím khác cãi nhau, cho nên chạy tới, nhìn Lục Hạ ăn đến nhíu mày, liền suy đoán có phải cô ăn không quen loại cơm tập thể này hay không, cho nên cầm bình nước tới.
Bình thường tất cả mọi người đều ngầm nói anh Tịch quá thảm, tìm một người vợ làm trời làm đất tìm đường chết.
Ngay từ đầu Hắc Tử cũng cảm thấy như vậy.
Nhưng hôm nay chị dâu thấy anh ấy liền cười chào, anh ấy liền cảm thấy mọi người nói không đúng.
Bình thường bởi vì anh ấy đen, các nữ sinh trong thôn đều rất ghét bỏ anh ấy, còn luôn nói anh ấy giống như là Châu Phi tới, người ta đều là bị rám nắng đen, anh ấy lại từ nhỏ đã đen như vậy.
Ban đêm cũng hù chết người.
Cô gái nhỏ nhìn anh ấy đều cực kì ghét bỏ.
Nhưng chị dâu lại không ghét bỏ anh ấy, còn cười với anh ấy, chị dâu rất tốt.
Hắc Tử cảm thấy, chỉ cần là người nguyện ý cười với anh ấy, đều là người tốt.
“Bình thường nơi này chỉ có Lý Tịch quản?" Lục Hạ thấy Lý Tịch nửa ngày không tới, chắc là thật sự bề bộn nhiều việc, vì vậy hỏi.
“Đúng, cực kì bận, bởi vì chúng em đều là người thô lỗ, gì cũng không hiểu, gì cũng phải hỏi anh Tịch.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất