Thập Niên 80: Sau Khi Đổi Hôn Với Em Gái Kế
Chương 22: Một Ngày Nào Đó Tôi Nhất Định Tiêu Hết Tiền Của Anh, Cho Anh Đẹp Mắt.
Chỉ là còn không đợi anh ta nhìn nhiều, đã bị Lý Tịch chặn lại.
Lục Hạ mới ý thức được bộ dáng hiện tại của mình không thích hợp gặp người.
Buổi tối ngủ cô không thích mặc quá nhiều, bởi vì chia phòng ngủ với Lý Tịch, liền càng không sao cả, bên trong chỉ mặc nội sam mỏng manh.
Vừa rồi bởi vì quá sốt ruột, cũng quên mặc áo khoác cho mình.
Cô theo bản năng rụt người lại, giải thích: "Trong phòng rỉ nước, tôi đi lấy chậu hứng nước.”
Nói xong, mới cảm giác được lạnh, run rẩy một cái.
Lý Tịch nhìn cô trong chốc lát, mặt trắng bệch, bộ dáng yếu đuối khiến người ta bực bội.
Anh lạnh lùng cởi áo khoác đắp lên đầu cô, trầm giọng nói: "Về phòng cô đi, rôi đi lấy.”
Lục Hạ vén áo khoác, cũng không nói nhiều, xoay người chạy về phòng mình.
Ngoài phòng, ánh mắt thanh niên cầm theo túi hành lý còn lưu luyến ở trên bóng lưng mảnh mai kia, thấy cửa đóng lại, mới không nhịn được hỏi: "Anh Lý, đó là em gái anh?"
Lý Tịch lạnh lùng liếc anh ta một cái, "Đó là vợ của tôi.”
Thanh niên hơi sửng sốt, thật sự không nghĩ tới người đàn ông thâm sơn cùng cốc như Lý Tịch, lại có thể tìm được người phụ nữ xinh đẹp tinh xảo như thế làm vợ.
Còn hơi khó tin.
Nhưng nhiều hơn là thất vọng.
Lý Tịch chỉ chỉ căn phòng trong góc, "Đêm nay cậu ngủ ở đó.”
Nói xong xoay người vào phòng, cầm chậu đi về phía phòng Lục Hạ.
Vừa vào phòng, liền đối diện với ánh mắt tràn đầy ai oán của thiếu nữ.
“Sao anh lại đưa người ngoài về, cũng không nói trước với tôi một tiếng.”
Sau khi Lục Hạ nghĩ lại thì liền đoán được người nọ chính là con trai của ông chủ mà Hắc Tử nói, người thừa kế tương lai của bãi than, cộng thêm lúc mình trở về phòng, ánh mắt nhìn thẳng kia, khiến cô có loại cảm giác bị mạo phạm.
Nói tóm lại, rất không thoải mái.
Cô mơ hồ nhớ rõ người đàn ông này xuất hiện rất nhiều lần trong tiểu thuyết, vẫn luôn đối nghịch với nam chính, nhưng làm gì lại không nhớ rõ.
Lục Hạ không muốn ở chung một mái nhà với người như vậy.
Lý Tịch đặt chậu xuống chỗ rỉ nước, nghe vậy ngước mắt nhìn cô, "Về muộn, tất cả mọi người đều ngủ, không có chỗ cho cậu ta ở, liền đưa về.”
Lục Hạ cũng không nói gì nữa.
Rốt cuộc là nhà Lý Tịch, người đã đưa vào, cô còn có thể đuổi đi hay sao.
Cô thật ra cũng hiểu được, Lý Tịch cũng không có cách nào.
Đối phương là con trai của ông chủ, anh dù được ông chủ coi trọng thế nào, cũng phải cho ba phần mặt mũi.
Không thể để người ta ở ngoài bị lạnh.
Lục Hạ cảm thấy mình không nên nói anh, vì vậy có hơi mất tự nhiên nói: "Được rồi, vậy anh phải bảo anh ta đi nhanh lên.”
Giọng điệu kia, giống như đây mới là nhà cô vậy.
Lý Tịch thiếu chút nữa tức cười.
Nhưng mà không đợi anh trào phúng ra tiếng, Lục Hạ đã cầm áo khoác của anh đi tới, đưa cho anh, "Này, quần áo của anh, mau mặc vào đi, buổi tối lạnh, đừng để bị cảm.”
Bên ngoài áo khoác của anh cơ bản đã ướt, màu xanh quân đội bị ướt màu sắc biến thành xanh rất đậm, phía trên còn có một ít bùn.
Lục Hạ mới ý thức được bộ dáng hiện tại của mình không thích hợp gặp người.
Buổi tối ngủ cô không thích mặc quá nhiều, bởi vì chia phòng ngủ với Lý Tịch, liền càng không sao cả, bên trong chỉ mặc nội sam mỏng manh.
Vừa rồi bởi vì quá sốt ruột, cũng quên mặc áo khoác cho mình.
Cô theo bản năng rụt người lại, giải thích: "Trong phòng rỉ nước, tôi đi lấy chậu hứng nước.”
Nói xong, mới cảm giác được lạnh, run rẩy một cái.
Lý Tịch nhìn cô trong chốc lát, mặt trắng bệch, bộ dáng yếu đuối khiến người ta bực bội.
Anh lạnh lùng cởi áo khoác đắp lên đầu cô, trầm giọng nói: "Về phòng cô đi, rôi đi lấy.”
Lục Hạ vén áo khoác, cũng không nói nhiều, xoay người chạy về phòng mình.
Ngoài phòng, ánh mắt thanh niên cầm theo túi hành lý còn lưu luyến ở trên bóng lưng mảnh mai kia, thấy cửa đóng lại, mới không nhịn được hỏi: "Anh Lý, đó là em gái anh?"
Lý Tịch lạnh lùng liếc anh ta một cái, "Đó là vợ của tôi.”
Thanh niên hơi sửng sốt, thật sự không nghĩ tới người đàn ông thâm sơn cùng cốc như Lý Tịch, lại có thể tìm được người phụ nữ xinh đẹp tinh xảo như thế làm vợ.
Còn hơi khó tin.
Nhưng nhiều hơn là thất vọng.
Lý Tịch chỉ chỉ căn phòng trong góc, "Đêm nay cậu ngủ ở đó.”
Nói xong xoay người vào phòng, cầm chậu đi về phía phòng Lục Hạ.
Vừa vào phòng, liền đối diện với ánh mắt tràn đầy ai oán của thiếu nữ.
“Sao anh lại đưa người ngoài về, cũng không nói trước với tôi một tiếng.”
Sau khi Lục Hạ nghĩ lại thì liền đoán được người nọ chính là con trai của ông chủ mà Hắc Tử nói, người thừa kế tương lai của bãi than, cộng thêm lúc mình trở về phòng, ánh mắt nhìn thẳng kia, khiến cô có loại cảm giác bị mạo phạm.
Nói tóm lại, rất không thoải mái.
Cô mơ hồ nhớ rõ người đàn ông này xuất hiện rất nhiều lần trong tiểu thuyết, vẫn luôn đối nghịch với nam chính, nhưng làm gì lại không nhớ rõ.
Lục Hạ không muốn ở chung một mái nhà với người như vậy.
Lý Tịch đặt chậu xuống chỗ rỉ nước, nghe vậy ngước mắt nhìn cô, "Về muộn, tất cả mọi người đều ngủ, không có chỗ cho cậu ta ở, liền đưa về.”
Lục Hạ cũng không nói gì nữa.
Rốt cuộc là nhà Lý Tịch, người đã đưa vào, cô còn có thể đuổi đi hay sao.
Cô thật ra cũng hiểu được, Lý Tịch cũng không có cách nào.
Đối phương là con trai của ông chủ, anh dù được ông chủ coi trọng thế nào, cũng phải cho ba phần mặt mũi.
Không thể để người ta ở ngoài bị lạnh.
Lục Hạ cảm thấy mình không nên nói anh, vì vậy có hơi mất tự nhiên nói: "Được rồi, vậy anh phải bảo anh ta đi nhanh lên.”
Giọng điệu kia, giống như đây mới là nhà cô vậy.
Lý Tịch thiếu chút nữa tức cười.
Nhưng mà không đợi anh trào phúng ra tiếng, Lục Hạ đã cầm áo khoác của anh đi tới, đưa cho anh, "Này, quần áo của anh, mau mặc vào đi, buổi tối lạnh, đừng để bị cảm.”
Bên ngoài áo khoác của anh cơ bản đã ướt, màu xanh quân đội bị ướt màu sắc biến thành xanh rất đậm, phía trên còn có một ít bùn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất