Thập Niên 80: Sau Khi Đổi Hôn Với Em Gái Kế
Chương 30: Bức Thư
Hai người đẩy tới lui một phen, thấy bà ấy thật sự không muốn nhận, Lục Hạ cũng không cưỡng cầu.
Lưu Giai Giai ở một bên đã hóa đá.
Cô ta không nghĩ tới Lục Hạ không phải tới cầu tình, mà là tới yêu cầu trở về làm việc.
Trò hay không được xem, ngược lại thấy cô nhẹ nhàng như vậy đã có thể về trường làm giáo viên.
Lưu Giai Giai tức đến méo mũi.
Lúc Lục Hạ đi mua thức ăn, cô ta cũng không cho Lục Hạ sắc mặt tốt, lúc trả tiền dưa cho cô còn đặc biệt tìm tiền lẻ xấu trả.
Lục Hạ cũng không để ý, công việc lấy lại dễ dàng hơn cô tưởng tượng.
Bảo đảm tương lai + 1
……
Lúc trở về leo lên trên, Lục Hạ mua không ít đồ ăn, quà cũng không đưa ra ngoài được, tay xách tê mỏi không thôi. Nửa đường liên lục ngã hai lần, cô quyết định, ngày mai đi chợ cô nhất định tới thị trấn mua đôi giày chống trượt!
Tuy rằng không nghiêm trọng, nhưng tay bị xước tróc da, đau rát.
Nghĩ đến chuyện buổi sáng nói trưa đưa cơm cho Lý Tịch, cô hận không thể cho mình một cái tát.
Cho mày nhiều chuyện.
Nhưng lời đã nói ra, cô cũng không tiện cho người ta leo cây.
Vì thế vẫn nhận mệnh đi nấu cơm.
Bị thương tay, nấu cơm cũng trở nên phiền toái.
Cho nên chuyện bình thường có thể giải quyết trong nửa giờ, lại làm trong năm mươi phút.
Đến khi cô chuẩn bị ra ngoài thì đã hơn mười hai giờ mười.
Nơi này tới bãi than, phải đi khoảng mười phút.
Lục Hạ xách hộp cơm ra ngoài.
……
Bãi than, Lục Linh San cũng chờ Lý Tịch tới ăn cơm.
Nhưng nhìn mọi người chen chúc tới xếp hàng lấy cơm, cơm cũng đã thấy đáy, nhưng vẫn không thấy người.
Lý Tịch không tới ăn cơm, là bởi vì chị kế ở nhà nấu cơm?
Nghĩ đến chị kế từ nhỏ đã biết nấu cơm, ba mẹ cũng khen cô nấu cơm ngon, trong lòng Lục Linh San liền cảm thấy khó chịu.
Có người mở bếp nhỏ cho anh, anh tất nhiên là không muốn ăn cơm tập thể.
Cô ta lại nhìn nhìn tay mình vì nấu cơm trở nên sưng đỏ thô ráp khó coi, hồi tưởng lại mình từ khi sống lại trở về rất không dễ dàng.
Mà bộ dáng chị kế lại ngăn nắp xinh đẹp.
Cô ta nắm nắm đấm, lấy lược từ trong túi xách bên cạnh ra chải tóc qua gương trên tường, lại bôi son môi cho mình, lúc này mới lấy ra một phong thư, đi ra cửa.
Cô ta đi tới lều của Lý Tịch.
Hít sâu một hơi, Lục Linh San tự nhủ cô ta chỉ là vì để cho anh biết chân tướng, cũng không phải muốn phá hư quan hệ hai người, lúc này mới gõ gõ lều.
“Vào đi.”
Bên trong truyền đến giọng nói trầm thấp của người đàn ông.
Tuy rằng vẫn rất lạnh nhạt, nhưng Lục Linh San lại cảm thấy có hơi ôn hòa.
Không giống như sự lạnh lùng khi nói chuyện với cô ta vào buổi sáng.
Sau khi cô ta xuất thần, trái tim đập loạn hai cái, xốc lều lên đi vào, người đàn ông ngồi bên trong cũng ngẩng đầu.
Ánh mắt Lý Tịch lạnh xuống.
“Anh Tịch.”
Cô ta chỉ có ở trước mặt Lục Hạ mới sẽ gọi anh là anh rể, cũng không biết có phải bởi vì anh cũng không muốn nghe cô ta gọi anh là anh rể hay không, cho nên lúc trước cô ta đến bãi than, theo mọi người gọi anh là anh Tịch, anh cũng không có ý kiến.
Sau đó Lục Linh San vẫn luôn gọi như vậy.
Lưu Giai Giai ở một bên đã hóa đá.
Cô ta không nghĩ tới Lục Hạ không phải tới cầu tình, mà là tới yêu cầu trở về làm việc.
Trò hay không được xem, ngược lại thấy cô nhẹ nhàng như vậy đã có thể về trường làm giáo viên.
Lưu Giai Giai tức đến méo mũi.
Lúc Lục Hạ đi mua thức ăn, cô ta cũng không cho Lục Hạ sắc mặt tốt, lúc trả tiền dưa cho cô còn đặc biệt tìm tiền lẻ xấu trả.
Lục Hạ cũng không để ý, công việc lấy lại dễ dàng hơn cô tưởng tượng.
Bảo đảm tương lai + 1
……
Lúc trở về leo lên trên, Lục Hạ mua không ít đồ ăn, quà cũng không đưa ra ngoài được, tay xách tê mỏi không thôi. Nửa đường liên lục ngã hai lần, cô quyết định, ngày mai đi chợ cô nhất định tới thị trấn mua đôi giày chống trượt!
Tuy rằng không nghiêm trọng, nhưng tay bị xước tróc da, đau rát.
Nghĩ đến chuyện buổi sáng nói trưa đưa cơm cho Lý Tịch, cô hận không thể cho mình một cái tát.
Cho mày nhiều chuyện.
Nhưng lời đã nói ra, cô cũng không tiện cho người ta leo cây.
Vì thế vẫn nhận mệnh đi nấu cơm.
Bị thương tay, nấu cơm cũng trở nên phiền toái.
Cho nên chuyện bình thường có thể giải quyết trong nửa giờ, lại làm trong năm mươi phút.
Đến khi cô chuẩn bị ra ngoài thì đã hơn mười hai giờ mười.
Nơi này tới bãi than, phải đi khoảng mười phút.
Lục Hạ xách hộp cơm ra ngoài.
……
Bãi than, Lục Linh San cũng chờ Lý Tịch tới ăn cơm.
Nhưng nhìn mọi người chen chúc tới xếp hàng lấy cơm, cơm cũng đã thấy đáy, nhưng vẫn không thấy người.
Lý Tịch không tới ăn cơm, là bởi vì chị kế ở nhà nấu cơm?
Nghĩ đến chị kế từ nhỏ đã biết nấu cơm, ba mẹ cũng khen cô nấu cơm ngon, trong lòng Lục Linh San liền cảm thấy khó chịu.
Có người mở bếp nhỏ cho anh, anh tất nhiên là không muốn ăn cơm tập thể.
Cô ta lại nhìn nhìn tay mình vì nấu cơm trở nên sưng đỏ thô ráp khó coi, hồi tưởng lại mình từ khi sống lại trở về rất không dễ dàng.
Mà bộ dáng chị kế lại ngăn nắp xinh đẹp.
Cô ta nắm nắm đấm, lấy lược từ trong túi xách bên cạnh ra chải tóc qua gương trên tường, lại bôi son môi cho mình, lúc này mới lấy ra một phong thư, đi ra cửa.
Cô ta đi tới lều của Lý Tịch.
Hít sâu một hơi, Lục Linh San tự nhủ cô ta chỉ là vì để cho anh biết chân tướng, cũng không phải muốn phá hư quan hệ hai người, lúc này mới gõ gõ lều.
“Vào đi.”
Bên trong truyền đến giọng nói trầm thấp của người đàn ông.
Tuy rằng vẫn rất lạnh nhạt, nhưng Lục Linh San lại cảm thấy có hơi ôn hòa.
Không giống như sự lạnh lùng khi nói chuyện với cô ta vào buổi sáng.
Sau khi cô ta xuất thần, trái tim đập loạn hai cái, xốc lều lên đi vào, người đàn ông ngồi bên trong cũng ngẩng đầu.
Ánh mắt Lý Tịch lạnh xuống.
“Anh Tịch.”
Cô ta chỉ có ở trước mặt Lục Hạ mới sẽ gọi anh là anh rể, cũng không biết có phải bởi vì anh cũng không muốn nghe cô ta gọi anh là anh rể hay không, cho nên lúc trước cô ta đến bãi than, theo mọi người gọi anh là anh Tịch, anh cũng không có ý kiến.
Sau đó Lục Linh San vẫn luôn gọi như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất