Thập Niên 80: Sau Khi Đổi Hôn Với Em Gái Kế
Chương 44: Anh Cả Anh Ta Cũng Không Được
Lục Hạ bình tĩnh nhìn vẻ mặt của anh ta, ánh mắt chân thành lại sáng ngời.
Lý Kiện Nam kinh ngạc nhìn nụ cười trên mặt cô, cực lực khống chế ý lạnh.
Anh ta cố gắng hít sâu một hơi, cố gắng duy trì nụ cười trên mặt, hơi thở run rẩy nhưng lại như không biết, "Hạ Hạ, em nói cái gì vậy, trò đùa này không dễ nghe.”
Đầu óc Lý Kiện Nam trong nháy mắt trống rỗng, đây là khả năng anh ta hoàn toàn không nghĩ tới, là một loại cảm giác sợ hãi do biến hóa không thể khống chế mang đến.
Nếu không phải lúc trước anh ta lên đại học, anh ta và Lục Hạ đã sớm kết hôn.
Nhưng anh ta không có cách nào, Lục Hạ không thi đậu, mình thi đậu, anh ta tuy rằng rất thích cô, nhưng cũng không có khả năng vì cô buông tha tiền đồ.
Anh ta biết coi như là Lục Hạ nguyện ý chờ mình, người trong nhà cô cũng sẽ không nguyện ý, cho nên mới có thể tới đính hôn, anh ta nghĩ, đính hôn thì xem như cô là người của anh ta, dù thế nào cũng sẽ không thay đổi.
Nhưng đợi nhiều năm như vậy, nhiều năm như thế cũng đều vượt qua, anh ta sắp trở lại, thời điểm mấu chốt này, Lục Hạ thế mà thất tín, bây giờ còn... kết hôn?
Sao có thể chứ?
“Không thể nào.”
Lục Hạ lắc đầu, dùng giọng điệu kiên định nói: "Là thật, không tin anh hỏi chú Lưu, tôi và anh trai anh đã kết hôn hơn nửa tháng rồi.”
"Là người nhà tôi bảo tôi đổi hôn, em kế tôi bị bệnh, bọn họ lại tiêu hết tiền sính lễ, cũng chỉ có thể để tôi đổi hôn gả cho anh trai anh, anh nếu không ngại, anh cũng có thể kết hôn với em kế tôi."
Lục Hạ bình tĩnh kể lại chuyện này, tuy rằng cô không thích Lý Kiện Nam, nhưng cũng không muốn anh ta vì chuyện này mà oán hận mình.
Dù sao người ta chính là nam chính, có hào quang nam chính.
Muốn trách thì trách Lục gia và Lục Linh San đi.
Vốn chính là lỗi của bọn họ.
Liên quan gì đến cô chứ.
Lục Hạ hận không thể phủi sạch sẽ với nam nữ chính, căn bản không muốn tiếp xúc với bọn họ.
Nào ngờ Lý Kiện Nam đột nhiên trở về nhanh như vậy.
Thật sự là hù chết cục cưng.
Cho nên nói, trong tiểu thuyết hiện tại, cô hẳn là đã chết?
Nhưng hiện tại, cô còn chưa chết, còn sống vui vẻ lắm.
Cổ họng Lý Kiện Nam giật giật, giọng khàn khàn, anh ta nói: "Em đọc thư anh viết, anh sắp về rồi, sao em không kiên trì thêm, chờ anh một chút.”
Ánh mắt anh ta mang theo hoài nghi, sắc bén nhìn Lục Hạ.
Trong lòng Lục Hạ phát lạnh, sắc mặt chuyển lạnh, "Chờ, anh bảo tôi lấy cái gì chờ, mệnh của cha mẹ lời người mai mối, anh cho rằng tôi muốn từ chối liền có thể từ chối sao? Anh biết rõ tôi ở Lục gia không dễ dàng thế nào, chờ anh nhiều năm như vậy, tôi xem như là làm hết tình hết nghĩa. Nếu như không phải vì anh, tôi cũng sẽ không bị ép gả cho anh cả anh, hiện tại anh biết chuyện này, trước tiên không phải trách mình vì sao không sớm trở về, lại trách tôi vì sao không đợi anh, thật sự là làm người ta chê cười!"
Nguyên thân có mẹ kế, cuộc sống của Lục Hạ sẽ không dễ chịu.
Nếu như không phải bởi vì cô có bằng cấp, lại đưa công việc cho em gái kế, người trong nhà đã sớm hận không thể đưa cô ra ngoài.
Bốn năm nay cô lớn tuổi, người cùng tuổi đều đính hôn, gả chồng.
Cô lại chỉ có thể trốn ở nhà, chờ đợi kết hôn anh ta chỉ nói miệng kia, bởi vì lo lắng truyền đi ra ngoài có ảnh hưởng không tốt với anh ta, thậm chí đối ngoại ngậm miệng không nói, người khác tới cửa cầu hôn cũng chỉ đành từ chối.
Lý Kiện Nam kinh ngạc nhìn nụ cười trên mặt cô, cực lực khống chế ý lạnh.
Anh ta cố gắng hít sâu một hơi, cố gắng duy trì nụ cười trên mặt, hơi thở run rẩy nhưng lại như không biết, "Hạ Hạ, em nói cái gì vậy, trò đùa này không dễ nghe.”
Đầu óc Lý Kiện Nam trong nháy mắt trống rỗng, đây là khả năng anh ta hoàn toàn không nghĩ tới, là một loại cảm giác sợ hãi do biến hóa không thể khống chế mang đến.
Nếu không phải lúc trước anh ta lên đại học, anh ta và Lục Hạ đã sớm kết hôn.
Nhưng anh ta không có cách nào, Lục Hạ không thi đậu, mình thi đậu, anh ta tuy rằng rất thích cô, nhưng cũng không có khả năng vì cô buông tha tiền đồ.
Anh ta biết coi như là Lục Hạ nguyện ý chờ mình, người trong nhà cô cũng sẽ không nguyện ý, cho nên mới có thể tới đính hôn, anh ta nghĩ, đính hôn thì xem như cô là người của anh ta, dù thế nào cũng sẽ không thay đổi.
Nhưng đợi nhiều năm như vậy, nhiều năm như thế cũng đều vượt qua, anh ta sắp trở lại, thời điểm mấu chốt này, Lục Hạ thế mà thất tín, bây giờ còn... kết hôn?
Sao có thể chứ?
“Không thể nào.”
Lục Hạ lắc đầu, dùng giọng điệu kiên định nói: "Là thật, không tin anh hỏi chú Lưu, tôi và anh trai anh đã kết hôn hơn nửa tháng rồi.”
"Là người nhà tôi bảo tôi đổi hôn, em kế tôi bị bệnh, bọn họ lại tiêu hết tiền sính lễ, cũng chỉ có thể để tôi đổi hôn gả cho anh trai anh, anh nếu không ngại, anh cũng có thể kết hôn với em kế tôi."
Lục Hạ bình tĩnh kể lại chuyện này, tuy rằng cô không thích Lý Kiện Nam, nhưng cũng không muốn anh ta vì chuyện này mà oán hận mình.
Dù sao người ta chính là nam chính, có hào quang nam chính.
Muốn trách thì trách Lục gia và Lục Linh San đi.
Vốn chính là lỗi của bọn họ.
Liên quan gì đến cô chứ.
Lục Hạ hận không thể phủi sạch sẽ với nam nữ chính, căn bản không muốn tiếp xúc với bọn họ.
Nào ngờ Lý Kiện Nam đột nhiên trở về nhanh như vậy.
Thật sự là hù chết cục cưng.
Cho nên nói, trong tiểu thuyết hiện tại, cô hẳn là đã chết?
Nhưng hiện tại, cô còn chưa chết, còn sống vui vẻ lắm.
Cổ họng Lý Kiện Nam giật giật, giọng khàn khàn, anh ta nói: "Em đọc thư anh viết, anh sắp về rồi, sao em không kiên trì thêm, chờ anh một chút.”
Ánh mắt anh ta mang theo hoài nghi, sắc bén nhìn Lục Hạ.
Trong lòng Lục Hạ phát lạnh, sắc mặt chuyển lạnh, "Chờ, anh bảo tôi lấy cái gì chờ, mệnh của cha mẹ lời người mai mối, anh cho rằng tôi muốn từ chối liền có thể từ chối sao? Anh biết rõ tôi ở Lục gia không dễ dàng thế nào, chờ anh nhiều năm như vậy, tôi xem như là làm hết tình hết nghĩa. Nếu như không phải vì anh, tôi cũng sẽ không bị ép gả cho anh cả anh, hiện tại anh biết chuyện này, trước tiên không phải trách mình vì sao không sớm trở về, lại trách tôi vì sao không đợi anh, thật sự là làm người ta chê cười!"
Nguyên thân có mẹ kế, cuộc sống của Lục Hạ sẽ không dễ chịu.
Nếu như không phải bởi vì cô có bằng cấp, lại đưa công việc cho em gái kế, người trong nhà đã sớm hận không thể đưa cô ra ngoài.
Bốn năm nay cô lớn tuổi, người cùng tuổi đều đính hôn, gả chồng.
Cô lại chỉ có thể trốn ở nhà, chờ đợi kết hôn anh ta chỉ nói miệng kia, bởi vì lo lắng truyền đi ra ngoài có ảnh hưởng không tốt với anh ta, thậm chí đối ngoại ngậm miệng không nói, người khác tới cửa cầu hôn cũng chỉ đành từ chối.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất