Thập Niên 80: Sau Khi Đổi Hôn Với Em Gái Kế
Chương 6: Em Kế Lục Linh San
Lục Hạ nhìn vẻ mặt giật mình của cô ta, trong lòng cũng cảm thấy rất khó hiểu.
Mở miệng nói: "Linh San sao lại tới đây, đưa đồ ăn cho chị sao, không nghĩ tới em còn nhớ đến chị kế này, thật sự làm cho người ta cảm động.”
Lục Linh San đỏ mặt, muốn nói không phải mang cho cô, nhưng cô ta lại lo lắng Lục Hạ nghĩ nhiều, dù sao mình lúc trước vì không gả cho Lý Tịch còn bắt cô đổi hôn.
Nếu như cô ta nói là đưa đồ ăn cho Lý Tịch, cô sẽ nghĩ như thế nào.
Chỉ có thể xin giúp đỡ nhìn về phía Lý Tịch.
Lý Tịch không biết Lục Linh San vì sao lại nhìn mình, anh nói: "Em gái cô hiện tại đang nấu cơm ở bãi than của chúng ta, đi ăn cơm trước đi.”
Lục Linh San vội đáp một tiếng, bưng vào phòng.
Lý Tịch rửa tay đi vào, thấy cô ta còn chưa đi, nhíu mày, lại thấy Lục Hạ cũng bưng cơm của mình đi tới, rất kỳ quái nhìn cô một cái.
Là muốn làm bộ như quan hệ bọn họ hòa thuận ở trước mặt người trong nhà?
Lý Tịch cũng mặc kệ cô, mở hộp cơm ra.
Lục Hạ liếc mắt một cái, bên trong có thịt có thức ăn, thoạt nhìn so với phần của cô phong phú hơn nhiều.
Nghi ngờ trong lòng cô đã được chứng thực.
Xem ra Lục Linh San này, có lẽ không giống với trong tiểu thuyết.
Cô vui vẻ nói: "Có em gái thật tốt, đưa thịt cho chị nhiều hơn người khác.”
Lý Tịch hơi sửng sốt, theo bản năng nhìn chén cô bưng tới một cái, quả thật, bên trong không có thịt gì, cơ bản đều là rau cải khô, ngay cả chút dầu cũng không nhìn thấy.
Ngược lại là phần của anh, bên trong nhiều thịt nhiều dầu mỡ.
Lượng cũng lớn.
Anh nhíu mày.
Lục Hạ cho rằng Lục Linh San đưa cho cô, nhưng vừa rồi anh nhớ không lầm, Lục Linh San nói là cho anh ăn.
Bình thường mọi người đều ăn giống nhau, cho nên Lý Tịch cũng không chú ý.
Lúc này so sánh, mới phát hiện vấn đề.
Lục Linh San có hơi cứng ngắc, cực nhanh nhìn Lý Tịch một cái, giải thích: "Thịt còn lại cuối cùng còn có chút, em sợ để ngày mai hỏng, cho nên cắt nhiều hơn chút.”
Mùa đông này thịt còn có thể hỏng, lừa quỷ à.
Lục Linh San có tư tâm, buổi trưa lúc nấu cơm, cô ta không làm nhiều lắm, không cho Lý Tịch cơ hội mang về, cô ta đoán buổi chiều anh nhất định sẽ mang cho chị kế, cho nên cố ý gói trước.
Lý Tịch quả nhiên mang về.
Cô ta lập tức cầm theo thức ăn mình đã chuẩn bị sẵn cho anh.
Có lẽ anh thấy mình quan tâm anh như vậy, sẽ càng thêm thất vọng đối với chị kế.
Cũng sẽ nhìn cô ta cao hơn.
Ai ngờ chị kế cực kì xa lánh Lý Tịch lại đột nhiên chạy ra, còn muốn ngồi một bàn ăn cơm với bọn họ.
“Lần sau có bao nhiêu làm bấy nhiêu, không cần phải thừa ra." Lý Tịch lạnh nhạt nói, ngược lại cầm phần trong tay Lục Hạ qua, cúi đầu ăn.
Anh cũng không muốn để Lục Hạ cảm thấy, mình ngược đãi cô, cho nên mới cho cô ăn cơm không có thịt, mà mình lại ăn ngon.
Lục Linh San bị nói đến mặt đỏ tới mang tai, lời này như là nói cô ta đang trộm thức ăn.
Cô ta biết ở đây kiêng kị nhất chính là những chuyện này, phân lượng mỗi ngày đều tính theo đầu người.
Cô ta đột nhiên giữ lại nhiều thịt như vậy, truyền ra mọi người sẽ nghĩ như thế nào đây.
Lục Linh San cắn cắn môi, có hơi uất ức.
Cô ta không phải người như vậy, cô ta chỉ muốn anh ăn ngon hơn chút mà thôi.
Rõ ràng là người đứng đầu xưởng than đá, lại giống như mọi người, rất không công bằng.
Chỉ là cô ta vẫn cực kì nghe lời thuận theo, "Em biết rồi, anh rể, lần sau em sẽ chú ý.”
Nói xong, người cũng không đi, đứng ở đó.
Lục Hạ liếc cô ta một cái, hỏi: "Em chưa ăn cơm sao, có muốn ăn một miếng không?”
“Không cần, chị, em về nhà ăn, chị và anh rể ăn đi." Lục Linh San nói chuyện, ánh mắt lại nhìn về phía Lý Tịch.
Giống như đang chờ anh nói.
Ở kiếp trước, Lý Tịch nhiều lần ngăn cản Lý Kiến Nam, cho nên cô ta cho rằng, Lý Tịch có cảm tình với mình.
Dù sao lúc trước người nói chuyện kết hôn với anh là mình, nếu như không phải mình bị quỷ mê tâm khiếu, hiện tại người gả cho anh là cô ta.
Có lẽ Lý Tịch cũng nghĩ như vậy.
Lúc trước chuyện đổi hôn người trong nhà giấu diếm anh, dự định gạo nấu thành cơm.
Tuy rằng Lý Tịch nổi giận, nhưng cũng không có trách cứ mình mà?
Đời này tuy rằng mình đến muộn, nhưng không sao, cô ta còn cơ hội. Chờ chị kế bị bệnh qua đời, cô ta có thể gả cho Lý Tịch, ngày sau nhất định đối xử tốt với anh, không bao giờ dẫm vào vết xe đổ kiếp trước nữa.
Mở miệng nói: "Linh San sao lại tới đây, đưa đồ ăn cho chị sao, không nghĩ tới em còn nhớ đến chị kế này, thật sự làm cho người ta cảm động.”
Lục Linh San đỏ mặt, muốn nói không phải mang cho cô, nhưng cô ta lại lo lắng Lục Hạ nghĩ nhiều, dù sao mình lúc trước vì không gả cho Lý Tịch còn bắt cô đổi hôn.
Nếu như cô ta nói là đưa đồ ăn cho Lý Tịch, cô sẽ nghĩ như thế nào.
Chỉ có thể xin giúp đỡ nhìn về phía Lý Tịch.
Lý Tịch không biết Lục Linh San vì sao lại nhìn mình, anh nói: "Em gái cô hiện tại đang nấu cơm ở bãi than của chúng ta, đi ăn cơm trước đi.”
Lục Linh San vội đáp một tiếng, bưng vào phòng.
Lý Tịch rửa tay đi vào, thấy cô ta còn chưa đi, nhíu mày, lại thấy Lục Hạ cũng bưng cơm của mình đi tới, rất kỳ quái nhìn cô một cái.
Là muốn làm bộ như quan hệ bọn họ hòa thuận ở trước mặt người trong nhà?
Lý Tịch cũng mặc kệ cô, mở hộp cơm ra.
Lục Hạ liếc mắt một cái, bên trong có thịt có thức ăn, thoạt nhìn so với phần của cô phong phú hơn nhiều.
Nghi ngờ trong lòng cô đã được chứng thực.
Xem ra Lục Linh San này, có lẽ không giống với trong tiểu thuyết.
Cô vui vẻ nói: "Có em gái thật tốt, đưa thịt cho chị nhiều hơn người khác.”
Lý Tịch hơi sửng sốt, theo bản năng nhìn chén cô bưng tới một cái, quả thật, bên trong không có thịt gì, cơ bản đều là rau cải khô, ngay cả chút dầu cũng không nhìn thấy.
Ngược lại là phần của anh, bên trong nhiều thịt nhiều dầu mỡ.
Lượng cũng lớn.
Anh nhíu mày.
Lục Hạ cho rằng Lục Linh San đưa cho cô, nhưng vừa rồi anh nhớ không lầm, Lục Linh San nói là cho anh ăn.
Bình thường mọi người đều ăn giống nhau, cho nên Lý Tịch cũng không chú ý.
Lúc này so sánh, mới phát hiện vấn đề.
Lục Linh San có hơi cứng ngắc, cực nhanh nhìn Lý Tịch một cái, giải thích: "Thịt còn lại cuối cùng còn có chút, em sợ để ngày mai hỏng, cho nên cắt nhiều hơn chút.”
Mùa đông này thịt còn có thể hỏng, lừa quỷ à.
Lục Linh San có tư tâm, buổi trưa lúc nấu cơm, cô ta không làm nhiều lắm, không cho Lý Tịch cơ hội mang về, cô ta đoán buổi chiều anh nhất định sẽ mang cho chị kế, cho nên cố ý gói trước.
Lý Tịch quả nhiên mang về.
Cô ta lập tức cầm theo thức ăn mình đã chuẩn bị sẵn cho anh.
Có lẽ anh thấy mình quan tâm anh như vậy, sẽ càng thêm thất vọng đối với chị kế.
Cũng sẽ nhìn cô ta cao hơn.
Ai ngờ chị kế cực kì xa lánh Lý Tịch lại đột nhiên chạy ra, còn muốn ngồi một bàn ăn cơm với bọn họ.
“Lần sau có bao nhiêu làm bấy nhiêu, không cần phải thừa ra." Lý Tịch lạnh nhạt nói, ngược lại cầm phần trong tay Lục Hạ qua, cúi đầu ăn.
Anh cũng không muốn để Lục Hạ cảm thấy, mình ngược đãi cô, cho nên mới cho cô ăn cơm không có thịt, mà mình lại ăn ngon.
Lục Linh San bị nói đến mặt đỏ tới mang tai, lời này như là nói cô ta đang trộm thức ăn.
Cô ta biết ở đây kiêng kị nhất chính là những chuyện này, phân lượng mỗi ngày đều tính theo đầu người.
Cô ta đột nhiên giữ lại nhiều thịt như vậy, truyền ra mọi người sẽ nghĩ như thế nào đây.
Lục Linh San cắn cắn môi, có hơi uất ức.
Cô ta không phải người như vậy, cô ta chỉ muốn anh ăn ngon hơn chút mà thôi.
Rõ ràng là người đứng đầu xưởng than đá, lại giống như mọi người, rất không công bằng.
Chỉ là cô ta vẫn cực kì nghe lời thuận theo, "Em biết rồi, anh rể, lần sau em sẽ chú ý.”
Nói xong, người cũng không đi, đứng ở đó.
Lục Hạ liếc cô ta một cái, hỏi: "Em chưa ăn cơm sao, có muốn ăn một miếng không?”
“Không cần, chị, em về nhà ăn, chị và anh rể ăn đi." Lục Linh San nói chuyện, ánh mắt lại nhìn về phía Lý Tịch.
Giống như đang chờ anh nói.
Ở kiếp trước, Lý Tịch nhiều lần ngăn cản Lý Kiến Nam, cho nên cô ta cho rằng, Lý Tịch có cảm tình với mình.
Dù sao lúc trước người nói chuyện kết hôn với anh là mình, nếu như không phải mình bị quỷ mê tâm khiếu, hiện tại người gả cho anh là cô ta.
Có lẽ Lý Tịch cũng nghĩ như vậy.
Lúc trước chuyện đổi hôn người trong nhà giấu diếm anh, dự định gạo nấu thành cơm.
Tuy rằng Lý Tịch nổi giận, nhưng cũng không có trách cứ mình mà?
Đời này tuy rằng mình đến muộn, nhưng không sao, cô ta còn cơ hội. Chờ chị kế bị bệnh qua đời, cô ta có thể gả cho Lý Tịch, ngày sau nhất định đối xử tốt với anh, không bao giờ dẫm vào vết xe đổ kiếp trước nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất