[Thập Niên 80] Sĩ Quan Phúc Hắc Đọc Tâm Tôi Sau Khi Thất Thủ
Chương 40: Vội Vàng Trấn An 1
Không ngờ lại may mắn có được một công việc không tồi, không chỉ giải quyết khó khăn trước mắt của cô.
Mà còn thực hiện được mong muốn tiếp cận nam chính.
Tô Ý tưởng rằng vào giường thì sẽ nhanh chóng mệt mỏi mà ngủ say, không ngờ càng nằm càng tỉnh táo.
Rồi cô nghe thấy tiếng gõ cửa của hai đứa trẻ.
"Chị Tô, tối nay Noãn Noãn muốn ngủ cùng chị được không?"
Đang buồn ngủ thì gặp chiếu manh! Tô Ý nhanh chóng xuống giường và ôm Noãn Noãn vào lòng.
Quả nhiên, có Noãn Noãn bên cạnh, Tô Ý cuối cùng cũng dừng những suy nghĩ miên man, hai người nhanh chóng ngủ say.
Sáng hôm sau, Tô Ý vừa mở mắt đã thấy căn phòng xa lạ, đầy hơi thở của thập niên 80.
Xác nhận rằng mình vẫn đang ở trong quá khứ.
Cô định dậy xuống giường để làm bữa sáng, nhưng đột nhiên nhìn thấy hai đứa trẻ đã dậy từ lúc nào.
Lúc này, cả hai đều háo hức nhìn cô.
Tô Ý cười nói: “Chào buổi sáng, sao các em dậy sớm vậy! Đói rồi sao?"
Diệp Noãn Noãn cười khúc khích: “Anh trai sợ sáng dậy chị sẽ biến mất."
Tô Ý chợt hiểu, không trách được hôm qua Tiểu Vũ đưa Noãn Noãn đến.
Hóa ra hai đứa trẻ sợ cô sẽ biến mất!
Nhưng được người khác quan tâm như thế này thật sự rất tuyệt.
"Yên tâm đi, chị sẽ không đi đâu cả, chúng ta đi xem bữa sáng có gì nhé."
Ba người vừa rửa mặt xong, Tô Ý còn chưa kịp làm bữa sáng thì đã nghe thấy tiếng gõ cửa từ bên ngoài.
Tô Ý nhanh chóng thay quần áo đã giặt từ đêm qua rồi ra mở cửa.
Không ngờ trước cửa là một nhóm phụ nữ, trong đó có hai, ba người rất quen thuộc, chính là những người hôm qua đã giúp cô đấu khẩu với đôi nam nữ kia, buổi tối còn giúp cô đáp trả chị Lưu.
Tô Ý vội vàng cười chào hỏi.
Mấy người thấy Tô Ý mở cửa, đều ngạc nhiên: “Cô, sao cô lại ở đây?"
Tô Ý cười gượng, nhanh chóng mời mọi người vào nhà.
Nếu muốn an tâm sống trong khu đại viện này, chắc chắn vượt qua dư luận là điều khó khăn nhất.
Mà xem ra, dư luận trong khu đại viện này lại nằm trong tay mấy chị này.
Những người được đi theo quân đội ít nhất đều có chồng làm cấp bậc từ đại đội trưởng trở lên.
Hơn nữa, từ cách họ nói chuyện hôm qua, có thể thấy họ có tiếng nói không nhỏ trong khu đại viện này.
Nghĩ đến đây, Tô Ý vội vàng mang ghế ra mời mọi người ngồi, rồi cười nói,
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Mà còn thực hiện được mong muốn tiếp cận nam chính.
Tô Ý tưởng rằng vào giường thì sẽ nhanh chóng mệt mỏi mà ngủ say, không ngờ càng nằm càng tỉnh táo.
Rồi cô nghe thấy tiếng gõ cửa của hai đứa trẻ.
"Chị Tô, tối nay Noãn Noãn muốn ngủ cùng chị được không?"
Đang buồn ngủ thì gặp chiếu manh! Tô Ý nhanh chóng xuống giường và ôm Noãn Noãn vào lòng.
Quả nhiên, có Noãn Noãn bên cạnh, Tô Ý cuối cùng cũng dừng những suy nghĩ miên man, hai người nhanh chóng ngủ say.
Sáng hôm sau, Tô Ý vừa mở mắt đã thấy căn phòng xa lạ, đầy hơi thở của thập niên 80.
Xác nhận rằng mình vẫn đang ở trong quá khứ.
Cô định dậy xuống giường để làm bữa sáng, nhưng đột nhiên nhìn thấy hai đứa trẻ đã dậy từ lúc nào.
Lúc này, cả hai đều háo hức nhìn cô.
Tô Ý cười nói: “Chào buổi sáng, sao các em dậy sớm vậy! Đói rồi sao?"
Diệp Noãn Noãn cười khúc khích: “Anh trai sợ sáng dậy chị sẽ biến mất."
Tô Ý chợt hiểu, không trách được hôm qua Tiểu Vũ đưa Noãn Noãn đến.
Hóa ra hai đứa trẻ sợ cô sẽ biến mất!
Nhưng được người khác quan tâm như thế này thật sự rất tuyệt.
"Yên tâm đi, chị sẽ không đi đâu cả, chúng ta đi xem bữa sáng có gì nhé."
Ba người vừa rửa mặt xong, Tô Ý còn chưa kịp làm bữa sáng thì đã nghe thấy tiếng gõ cửa từ bên ngoài.
Tô Ý nhanh chóng thay quần áo đã giặt từ đêm qua rồi ra mở cửa.
Không ngờ trước cửa là một nhóm phụ nữ, trong đó có hai, ba người rất quen thuộc, chính là những người hôm qua đã giúp cô đấu khẩu với đôi nam nữ kia, buổi tối còn giúp cô đáp trả chị Lưu.
Tô Ý vội vàng cười chào hỏi.
Mấy người thấy Tô Ý mở cửa, đều ngạc nhiên: “Cô, sao cô lại ở đây?"
Tô Ý cười gượng, nhanh chóng mời mọi người vào nhà.
Nếu muốn an tâm sống trong khu đại viện này, chắc chắn vượt qua dư luận là điều khó khăn nhất.
Mà xem ra, dư luận trong khu đại viện này lại nằm trong tay mấy chị này.
Những người được đi theo quân đội ít nhất đều có chồng làm cấp bậc từ đại đội trưởng trở lên.
Hơn nữa, từ cách họ nói chuyện hôm qua, có thể thấy họ có tiếng nói không nhỏ trong khu đại viện này.
Nghĩ đến đây, Tô Ý vội vàng mang ghế ra mời mọi người ngồi, rồi cười nói,
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất