Thập Niên 80: Trở Nên Xuất Chúng Trong Truyện Thập Niên
Chương 27: Giấy Tờ Nhà Đất
Lưu Quế Bình như bị tâm thần xả cơn tức ở ngoài sân, gào xong hét xong, chị ta trừng mắt chạy thẳng vào nhà chính, thở phì phò, nói với giọng điệu hào hoãn: "Mẹ, mẹ đưa chứng minh nhà đất cho con."
Bà Từ ngồi bên giường, cố gắng giữ Chu Tử Thanh đang muốn đứng lên, nhíu mày khuyên chị ta:
"Con tìm giấy chứng minh nhà đất làm gì? Chúng ta chung sống thật tốt, Quế Bình à, con đừng làm loạn nữa."
"Mẹ, mẹ đưa giấy chứng minh nhà đất cho con." Lưu Quế Bình thấy bà Từ ngồi im không nhúc nhích, nói lại lần nữa.
Chị ta nhìn chằm chằm bà Từ, thấy bà vẫn không động đậy, tự mình ra tay tìm kiếm.
Chu Tử Thanh thấy động tác chị ta thô lỗ lật tung đồ đạc khiến cả phòng ngổn ngang, cô không nhịn nổi nữa.
Cô giãy ra khỏi tay bà Từ, đứng lên đi đến, đẩy chị ta ra khỏi phòng.
"Mợ lấy giấy chứng minh nhà đất làm gì, đó là của nhà cháu. Trên đó viết rõ tên cha cháu Chu Minh Tùng, lấy cũng vô dụng."
Lưu Quế Bình đẩy Chu Tử Thanh ra, chạy đến trước mặt bà Từ, kéo bà Từ không buông:
"Mẹ, mẹ đưa giấy chứng minh nhà đất cho con đi, con là con dâu của mẹ, mẹ chỉ còn mỗi Từ Trường Thắng, sau này người lo ma chay cho mẹ chẳng phải dựa hết vào chúng con sao, mẹ giữ giấy tờ nhà đất cũng vô ích.”
“Mẹ, con cam đoan, mẹ chỉ cần đưa giấy tờ nhà đất cho con, sau này mẹ cứ ở đây an tâm hưởng phúc dưỡng già thôi. Giặt quần áo nấu cơm cứ để con, mẹ làm bà lớn là được rồi. Sau này mẹ nói gì con nghe nấy, con và Trường Thắng sẽ hiếu thuận với mẹ."
"Giấy tờ nhà đất là của cháu, trừ cháu ra, ai nói cũng vô dụng thôi." Trong mắt Chu Tử Thanh bốc lên ngọn lửa, cực kì giận dữ.
Chu Tử Thanh lạnh lùng nhướng mày, tức giận đến mức đau gan đau phổi, cô lớn từng này cũng lần đầu tiên gặp được người trợn mắt nói dối như vậy đấy, vậy mà bà Từ còn do dự.
"Bà ngoại, bà tin mợ ấy sao?" Chu Tử Thanh tức giận, ngón tay run rẩy chỉ vào Lưu Quế Bình.
Miệng bà Từ mấp máy, đầu lông mày chíu chặt, nhìn Lưu Quế Bình khóc lóc cầu xin, lại nhìn Thanh Thanh nổi giận đùng đùng, lòng bà như một chiếc xe lừa kéo cối đá, trằn trọc quay qua quay lại.
Lưu Quế Bình nhìn dáng vẻ do dự của bà Từ, lập tức quỳ phịch xuống đất, dùng đầu gối quỳ bò đến trước chân bà Từ. Hai tay chị ta dùng sức, hết cọ lại ôm, khóc lóc không buông.
Bà Từ ngồi bên giường, cố gắng giữ Chu Tử Thanh đang muốn đứng lên, nhíu mày khuyên chị ta:
"Con tìm giấy chứng minh nhà đất làm gì? Chúng ta chung sống thật tốt, Quế Bình à, con đừng làm loạn nữa."
"Mẹ, mẹ đưa giấy chứng minh nhà đất cho con." Lưu Quế Bình thấy bà Từ ngồi im không nhúc nhích, nói lại lần nữa.
Chị ta nhìn chằm chằm bà Từ, thấy bà vẫn không động đậy, tự mình ra tay tìm kiếm.
Chu Tử Thanh thấy động tác chị ta thô lỗ lật tung đồ đạc khiến cả phòng ngổn ngang, cô không nhịn nổi nữa.
Cô giãy ra khỏi tay bà Từ, đứng lên đi đến, đẩy chị ta ra khỏi phòng.
"Mợ lấy giấy chứng minh nhà đất làm gì, đó là của nhà cháu. Trên đó viết rõ tên cha cháu Chu Minh Tùng, lấy cũng vô dụng."
Lưu Quế Bình đẩy Chu Tử Thanh ra, chạy đến trước mặt bà Từ, kéo bà Từ không buông:
"Mẹ, mẹ đưa giấy chứng minh nhà đất cho con đi, con là con dâu của mẹ, mẹ chỉ còn mỗi Từ Trường Thắng, sau này người lo ma chay cho mẹ chẳng phải dựa hết vào chúng con sao, mẹ giữ giấy tờ nhà đất cũng vô ích.”
“Mẹ, con cam đoan, mẹ chỉ cần đưa giấy tờ nhà đất cho con, sau này mẹ cứ ở đây an tâm hưởng phúc dưỡng già thôi. Giặt quần áo nấu cơm cứ để con, mẹ làm bà lớn là được rồi. Sau này mẹ nói gì con nghe nấy, con và Trường Thắng sẽ hiếu thuận với mẹ."
"Giấy tờ nhà đất là của cháu, trừ cháu ra, ai nói cũng vô dụng thôi." Trong mắt Chu Tử Thanh bốc lên ngọn lửa, cực kì giận dữ.
Chu Tử Thanh lạnh lùng nhướng mày, tức giận đến mức đau gan đau phổi, cô lớn từng này cũng lần đầu tiên gặp được người trợn mắt nói dối như vậy đấy, vậy mà bà Từ còn do dự.
"Bà ngoại, bà tin mợ ấy sao?" Chu Tử Thanh tức giận, ngón tay run rẩy chỉ vào Lưu Quế Bình.
Miệng bà Từ mấp máy, đầu lông mày chíu chặt, nhìn Lưu Quế Bình khóc lóc cầu xin, lại nhìn Thanh Thanh nổi giận đùng đùng, lòng bà như một chiếc xe lừa kéo cối đá, trằn trọc quay qua quay lại.
Lưu Quế Bình nhìn dáng vẻ do dự của bà Từ, lập tức quỳ phịch xuống đất, dùng đầu gối quỳ bò đến trước chân bà Từ. Hai tay chị ta dùng sức, hết cọ lại ôm, khóc lóc không buông.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất