Thập Niên 80: Tuổi Còn Trẻ Đã Làm Cha Vai Ác
Chương 7:
Đến trước cửa, ba ông cháu đều cảm thấy không thể tưởng tượng được, đồng thời đưa tay lên dụi mắt.
Không phải bọn họ hoa mắt mà là khung cảnh trước mắt này quá hài hòa.
Người phụ nữ lớn tuổi ngồi một bên, chàng trai trẻ tuổi ngồi bên kia, tiểu hòa thượng đầu trọc ngồi bên trong, ngồi theo chiều từ bắc đến nam, nhưng người phụ nữ lớn tuổi đó cầm lấy chiếc muỗng đút cơm cho đứa nhóc ăn.
Hai bên trái phải là một nam một nữ nhìn chằm chằm cậu bé bảo cậu bé ăn từ từ.
Ông cụ nhìn về phía hai đứa cháu trai.
— Chuyện gì xảy ra thế?
Hai đứa nhóc cũng hồ đồ theo.
Bà nội tiếp thu cũng quá nhanh.
Cố Nhị cất tiếng nói, vừa vào cửa đã hỏi: “Bà nội, bà có biết đây là ai không?” Nói xong, chỉ vào tiểu hòa thượng đầu trọc.
Bà cụ Châu nói không chút suy nghĩ: “Các con không biết sao? Bà vừa mới hỏi thấy chú Tần của các con nói ba người đang đi phía sau. Chẳng lẽ chưa thấy Miểu Miểu?”
Ông cụ hỏi: “Bà à, bà không muốn hỏi gì ư?”
Bà cụ Châu: “Có gì hay mà hỏi.” Nhìn con trai một cái: “Cho dù thằng bé có làm ra ba đến năm đứa con thì cũng không có gì lạ. Tôi không tin nó ở bên ngoài nhiều năm thế mà không trải qua mối tình nào.”
Con trai là đứa phong lưu.
Lý do này làm cho ông cụ Tần cũng phải chịu phục.
“Nói yêu đương nhưng không phải là để lòi ra đứa con.” Ông cụ Tần nhắc nhở bà: “Bà đã quên cái tội lưu manh vào năm 1979 rồi à?”
Bà cụ Châu nói: “Tội lưu manh không áp dụng cho người ở nước ngoài.”
Ông cụ Tần nghẹn lời không thể nói được.
Dựa theo tuổi của tiểu hòa thượng, con mẹ nó chắc chắn là xảy ra ở nước ngoài.
Ông cụ Tần lại có thêm vấn đề mới: “Miểu Miểu là hòa thượng thật hay là hòa thượng giả vậy?”
Tiểu hòa thượng ngẩng đầu lên, khóe miệng vẫn còn dính hạt cơm, tròn xoe đôi mắt mờ mịt của mình.
— Hòa thượng thật với hòa thượng giả là có ý gì?
Bà cụ Châu lau miệng cho cậu bé: “Đừng quan tâm đến ông nội con, cứ ngoan ngoãn ăn cơm đi.” Nói xong, trừng mắt liếc ông bạn già một cái: “Đã về nhà rồi còn quan tâm thật giả làm cái gì? Quan trọng không?”
Không quan trọng!
Cho dù thật giả thế nào, cho dù tránh xa phàm trần thế tục thì đều phải hoàn tục cả!
Ông cụ Tần: “Vậy cũng không thể mặc quần áo như thế đúng chứ?”
Tiểu hòa thượng cuống quýt cầm chặt vạt áo.
— Ông nội hư muốn làm cái gì?!
Bà cụ Châu trừng mắt với ông: “Ông không thể bớt bớt cái mồm lại à? Ăn cơm của ông đi!” Sau đó chuyển qua Miểu Miểu, dịu dàng nở nụ cười: “Bà nội nói con đừng để ý đến ông nội. Lát nữa bà nội sẽ thay cho con quần áo mới, cái này con cởi ra để bà nội giặt sạch cho con được không?”
Giặt quần áo thì Miểu Miểu biết.
Vì thế dùng sức gật đầu một cái.
Bà cụ Châu không nhịn được mà sờ sờ đầu cậu nhóc.
Ngay lập tức, làn da trơn bóng khiến cho trong lòng bà cụ Châu thấy hụt hẫng, đứa cháu trai đáng thương của bà!
Là một đứa bé ngoan ngoãn bị biến thành tiểu hòa thượng.
Bà cụ Châu cố gắng nén khóc, không dám rơi nước mắt trước mặt đứa nhỏ, dùng sức chớp chớp vài cái làm nước mắt biến mất đi, bàn tay nắm tay Miểu Miểu: “Bà nội không biết Miểu Miểu trở về nên không làm nhiều món, tối nay bà nội sẽ nấu canh trứng cho con ăn nha?”
“Hòa thượng ăn chay.” Ông cụ không nhịn được cất tiếng.
Tần Phong và hai đứa con nuôi vội vàng cúi đầu xuống ăn cơm để giảm bớt đi sự tồn tại của mình.
“Cơm cũng không chặn được cái miệng của ông à?” Bà cụ Châu quát lớn.
Ông cụ Tần rụt vai lại.
Bà cụ Châu nói với con trai: “Lát nữa đi chợ mua cho Miểu Miểu hai cân tôm, dùng dầu chiên tôm qua để khử mùi tanh đi.”
“Con bận lắm.”
Bà cụ Châu: “Vậy thì đưa tiền bảo bố con đi mua.”
Tần Phong lập tức đưa túi tiền cho bố của mình.
Bà cụ Châu cướp lấy, lấy ra năm đồng sau đó ném lại: “Cho ông ấy nhiều như vậy làm gì? Để tiếp tay đi đánh bài à?”
Tần Phong thành thành thật thật cầm tiền về, một chữ cũng không dám nói.
Cả người héo úa làm gì còn khí phách hăng hái của Tần kỹ sư, ngược lại giống như đứa con đang trông cậy vào bố mẹ đút cơm cho ăn.
Hai đứa con nuôi không nhịn được cùng đưa ánh mắt đồng tình nhìn về bố nuôi của mình.
Bà cụ Châu nhìn vẻ mặt của hai đứa nhóc thì nói: “Nhìn cái gì mà nhìn? Mau mau ăn cơm rồi làm bài tập đi.” Vừa nhìn thấy đứa cháu nhỏ đang và một miếng cơm to vào mồm: “Miểu Miểu, ăn từ từ thôi, chúng ta không cần đi học, không cần ăn nhanh.”
Hai người đàn ông và hai cậu thanh niên cùng nhau bĩu môi.
— Đúng là tiêu chuẩn kép.
Đứa nhóc ngẩng đầu lên: “Vì sao không cần đi học ạ?”
“Bởi vì con còn nhỏ, ngồi trên bàn nghe giảng sẽ không nhìn thấy được bảng đen.”
“Vậy con phải làm gì?”
Bà cụ Châu: “Bà nội sẽ chơi với con.”
Đứa bé mím môi im lặng hồi lâu.
“Không muốn chơi cùng bà nội à?”
Đứa bé thử nói: “Con muốn ở cùng với bố.”
Bà cụ Châu muốn nói uổng công thương yêu cháu theo thói quen.
Nhưng lời đến bên miệng đã rút lại, nghĩ tới đứa cháu trai vừa mới quay về là do con trai bà bế, cho nên gần gũi với bố của mình cũng là điều rất bình thường.
Đứa nhỏ này là con trai của con trai bà, sau này trưởng thành sẽ là chỗ dựa cho Tần Phong dưỡng lão, vì thế vẫn phải thân thiết hơn mới tốt.
Không phải bọn họ hoa mắt mà là khung cảnh trước mắt này quá hài hòa.
Người phụ nữ lớn tuổi ngồi một bên, chàng trai trẻ tuổi ngồi bên kia, tiểu hòa thượng đầu trọc ngồi bên trong, ngồi theo chiều từ bắc đến nam, nhưng người phụ nữ lớn tuổi đó cầm lấy chiếc muỗng đút cơm cho đứa nhóc ăn.
Hai bên trái phải là một nam một nữ nhìn chằm chằm cậu bé bảo cậu bé ăn từ từ.
Ông cụ nhìn về phía hai đứa cháu trai.
— Chuyện gì xảy ra thế?
Hai đứa nhóc cũng hồ đồ theo.
Bà nội tiếp thu cũng quá nhanh.
Cố Nhị cất tiếng nói, vừa vào cửa đã hỏi: “Bà nội, bà có biết đây là ai không?” Nói xong, chỉ vào tiểu hòa thượng đầu trọc.
Bà cụ Châu nói không chút suy nghĩ: “Các con không biết sao? Bà vừa mới hỏi thấy chú Tần của các con nói ba người đang đi phía sau. Chẳng lẽ chưa thấy Miểu Miểu?”
Ông cụ hỏi: “Bà à, bà không muốn hỏi gì ư?”
Bà cụ Châu: “Có gì hay mà hỏi.” Nhìn con trai một cái: “Cho dù thằng bé có làm ra ba đến năm đứa con thì cũng không có gì lạ. Tôi không tin nó ở bên ngoài nhiều năm thế mà không trải qua mối tình nào.”
Con trai là đứa phong lưu.
Lý do này làm cho ông cụ Tần cũng phải chịu phục.
“Nói yêu đương nhưng không phải là để lòi ra đứa con.” Ông cụ Tần nhắc nhở bà: “Bà đã quên cái tội lưu manh vào năm 1979 rồi à?”
Bà cụ Châu nói: “Tội lưu manh không áp dụng cho người ở nước ngoài.”
Ông cụ Tần nghẹn lời không thể nói được.
Dựa theo tuổi của tiểu hòa thượng, con mẹ nó chắc chắn là xảy ra ở nước ngoài.
Ông cụ Tần lại có thêm vấn đề mới: “Miểu Miểu là hòa thượng thật hay là hòa thượng giả vậy?”
Tiểu hòa thượng ngẩng đầu lên, khóe miệng vẫn còn dính hạt cơm, tròn xoe đôi mắt mờ mịt của mình.
— Hòa thượng thật với hòa thượng giả là có ý gì?
Bà cụ Châu lau miệng cho cậu bé: “Đừng quan tâm đến ông nội con, cứ ngoan ngoãn ăn cơm đi.” Nói xong, trừng mắt liếc ông bạn già một cái: “Đã về nhà rồi còn quan tâm thật giả làm cái gì? Quan trọng không?”
Không quan trọng!
Cho dù thật giả thế nào, cho dù tránh xa phàm trần thế tục thì đều phải hoàn tục cả!
Ông cụ Tần: “Vậy cũng không thể mặc quần áo như thế đúng chứ?”
Tiểu hòa thượng cuống quýt cầm chặt vạt áo.
— Ông nội hư muốn làm cái gì?!
Bà cụ Châu trừng mắt với ông: “Ông không thể bớt bớt cái mồm lại à? Ăn cơm của ông đi!” Sau đó chuyển qua Miểu Miểu, dịu dàng nở nụ cười: “Bà nội nói con đừng để ý đến ông nội. Lát nữa bà nội sẽ thay cho con quần áo mới, cái này con cởi ra để bà nội giặt sạch cho con được không?”
Giặt quần áo thì Miểu Miểu biết.
Vì thế dùng sức gật đầu một cái.
Bà cụ Châu không nhịn được mà sờ sờ đầu cậu nhóc.
Ngay lập tức, làn da trơn bóng khiến cho trong lòng bà cụ Châu thấy hụt hẫng, đứa cháu trai đáng thương của bà!
Là một đứa bé ngoan ngoãn bị biến thành tiểu hòa thượng.
Bà cụ Châu cố gắng nén khóc, không dám rơi nước mắt trước mặt đứa nhỏ, dùng sức chớp chớp vài cái làm nước mắt biến mất đi, bàn tay nắm tay Miểu Miểu: “Bà nội không biết Miểu Miểu trở về nên không làm nhiều món, tối nay bà nội sẽ nấu canh trứng cho con ăn nha?”
“Hòa thượng ăn chay.” Ông cụ không nhịn được cất tiếng.
Tần Phong và hai đứa con nuôi vội vàng cúi đầu xuống ăn cơm để giảm bớt đi sự tồn tại của mình.
“Cơm cũng không chặn được cái miệng của ông à?” Bà cụ Châu quát lớn.
Ông cụ Tần rụt vai lại.
Bà cụ Châu nói với con trai: “Lát nữa đi chợ mua cho Miểu Miểu hai cân tôm, dùng dầu chiên tôm qua để khử mùi tanh đi.”
“Con bận lắm.”
Bà cụ Châu: “Vậy thì đưa tiền bảo bố con đi mua.”
Tần Phong lập tức đưa túi tiền cho bố của mình.
Bà cụ Châu cướp lấy, lấy ra năm đồng sau đó ném lại: “Cho ông ấy nhiều như vậy làm gì? Để tiếp tay đi đánh bài à?”
Tần Phong thành thành thật thật cầm tiền về, một chữ cũng không dám nói.
Cả người héo úa làm gì còn khí phách hăng hái của Tần kỹ sư, ngược lại giống như đứa con đang trông cậy vào bố mẹ đút cơm cho ăn.
Hai đứa con nuôi không nhịn được cùng đưa ánh mắt đồng tình nhìn về bố nuôi của mình.
Bà cụ Châu nhìn vẻ mặt của hai đứa nhóc thì nói: “Nhìn cái gì mà nhìn? Mau mau ăn cơm rồi làm bài tập đi.” Vừa nhìn thấy đứa cháu nhỏ đang và một miếng cơm to vào mồm: “Miểu Miểu, ăn từ từ thôi, chúng ta không cần đi học, không cần ăn nhanh.”
Hai người đàn ông và hai cậu thanh niên cùng nhau bĩu môi.
— Đúng là tiêu chuẩn kép.
Đứa nhóc ngẩng đầu lên: “Vì sao không cần đi học ạ?”
“Bởi vì con còn nhỏ, ngồi trên bàn nghe giảng sẽ không nhìn thấy được bảng đen.”
“Vậy con phải làm gì?”
Bà cụ Châu: “Bà nội sẽ chơi với con.”
Đứa bé mím môi im lặng hồi lâu.
“Không muốn chơi cùng bà nội à?”
Đứa bé thử nói: “Con muốn ở cùng với bố.”
Bà cụ Châu muốn nói uổng công thương yêu cháu theo thói quen.
Nhưng lời đến bên miệng đã rút lại, nghĩ tới đứa cháu trai vừa mới quay về là do con trai bà bế, cho nên gần gũi với bố của mình cũng là điều rất bình thường.
Đứa nhỏ này là con trai của con trai bà, sau này trưởng thành sẽ là chỗ dựa cho Tần Phong dưỡng lão, vì thế vẫn phải thân thiết hơn mới tốt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất