Thập Niên 80: Xuyên Thành Em Gái Cưng Của Ba Đại Lão

Chương 15: Bảo Vệ Người Ngoài

Trước Sau
Lâm Hương Hương không đứng lên nổi, chỉ cảm thấy chân mình đau nhức không thôi: “Hứa Gia Thiện, không ngờ mày lại dám bắt tay với người ngoài đánh tao, mày to gan thật đấy, không muốn sống tiếp ở trong thôn này nữa rồi sao? Hả? Mau giao con nhóc thối tha đó ra đây.”

Hứa Gia Thiện vốn luôn im lặng ít nói lập tức từ chối mà không cần suy nghĩ: “Không được.”

Đây là em họ của anh ấy, cũng là người thân của anh ấy, có ơn với hai anh em họ.

Lâm Hương Hương tức giận trừng mắt: “A Văn, anh xem con trai tốt của anh kìa, nó có thái độ gì đây hả?”

Hứa Văn giận dữ gầm lên: “Đồ bất hiếu, mau cút sang một bên.”

Người ta thường nói có mẹ kế ắt có cha dượng, câu nói này không sai chút nào.

Hứa Văn có được người vợ như vậy, được ăn ngon mặc đẹp, sống trong nhà gạch mái ngói, cuộc sống thoải mái hạnh phúc vô cùng.

Tiền đề của cuộc sống này là, ông ta phải nghe lời vợ răm rắp, vợ chỉ đằng đông, ông ta không thể đi về phía tây.

Cả người Hứa Gia Thiện run lên, anh ấy không quan tâm đến bà mẹ kế Lâm Hương Hương này, nhưng thái độ của cha ruột khiến anh ấy cảm thấy rất buồn.

Nếu như đã không thích, tại sao còn phải sinh bọn họ ra làm gì?



Liên Kiều cười lạnh: “Người ta thường nói hổ dữ cũng không ăn thịt con, theo tôi thấy, có những người còn chẳng bằng súc sinh nữa kìa.”

Gương mặt Hứa Văn đỏ bừng, không biết là do tức giận, hay là xấu hổ: “Cô nói ai cơ?”

Liên Kiều thật sự rất coi thường loại đàn ông như vậy, không có năng lực, không có trách nhiệm, lại càng chẳng có chút tình cha nào.

“Ai đáp lời thì là đang nói người đó, đồ súc sinh.”

Cô nói chuyện vô cùng ngoa ngoắt, chọc người nhà họ Hứa tức giận bừng bừng, Lâm Hương Hương lại càng lửa giận ngập đầu: “A Văn, đi lên cho con nhóc đó mấy bạt tai, dạy cho cô ta biết chút quy củ.”

Hứa Gia Thiện sốt ruột nói: “Em họ, em mau chạy đi, mau trở về đi.”

Liên Kiều đứng yên đó không nhúc nhích, khoanh tay trước ngực, bình tĩnh nói: “Lâm Hương Hương, bà có còn muốn cái chân của mình không?”

Trong lòng Lâm Hương Hương giật thót, vô thức nhìn về phía đầu gối: “Mày có ý gì?”

Khóe miệng Liên Kiều nhếch lên: “Có phải là bà đang cảm thấy đầu gối vừa đau vừa nhức không? Không đứng thẳng được nữa? Đến buổi tối sẽ càng đau hơn, ba ngày sau sẽ nằm liệt trên giường, không biết người đàn ông của bà có thể chăm sóc cho một người tàn tật vô dụng như bà cả đời không đây? Dù sao, ông ta cũng đã có tiền án rồi, không đến một năm sau, ông ta sẽ cặp kè ngoại tình với người phụ nữ khác thôi.”

Cô dường như đang nói đùa, nhưng lại khiến Lâm Hương Hương vừa kinh ngạc vừa tức giận, cũng vô cùng sợ hãi: “Mày đã làm gì tao? Nếu như tao có mệnh hệ gì, mày chết chắc rồi.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau