Thập Niên 80: Xuyên Thành Em Gái Cưng Của Ba Đại Lão
Chương 28: Đừng Keo Kiệt
Vừa lấy được cây kim bạc, trong lòng Liên Kiều chợt thấy bình yên, như có xương sống.
Xoa chiếc kim bạc trơn nhẵn, cô cảm thấy có chút hưng phấn, phương pháp châm cứu bằng kim bạc của của nhà họ Liên là pháp bảo gia truyền, siêu việt đến mức thật sự có thể chữa khỏi mọi bệnh tật.
Khi cô lên năm tuổi, ông nội đã tặng cô một bộ kim bạc, từ đó cô dấn thân vào con đường kế thừa nhà họ Liên.
Cô đang có tâm trạng rất tốt, nhìn mọi người với một nụ cười: “Đã trưa rồi, chúng ta đi nhà hàng ăn tối đi, anh rể, anh mời nhé.”
“Sao lại là anh mời?” Triệu Hải Quân không thích cô, không nhịn được mà hỏi lại một câu, cô coi anh ta là ví tiền di động à?
Nếu không phải tại cô, tối qua nhà họ Triệu đã không xảy ra cãi vã lớn, thậm chí sẽ không liên luỵ đến Nhất Liên chưa vào cửa đã bị ghét bỏ.
Liên Kiều căn bản không để ý tới những người này, chỉ đùa giỡn với bọn họ mà thôi: "Thứ nhất, anh là đàn ông, thứ hai, nếu anh muốn cưới Kiều Nhất Liên, chẳng phải anh nên lấy lòng mẹ vợ và em vợ sao?"
Sắc mặt Kiều Nhất Liên tái xanh, cái lí luận khỉ khô gì vậy?
Kiều Mỹ Hoa tiếc tiền: “Bé hai, con đừng ăn nói linh tinh, đồ ăn ở huyện đắt quá, chúng ta về nhà ăn.”
Hiếm khi Liên Kiều mới được ra ngoài một chuyến, đương nhiên phải đi dạo một chút: “Vậy thì không được đâu, không để đến đây một chuyến vô ích được, anh rể, chắc không phải là anh keo kiệt không nỡ đấy chứ?"
Ánh mắt coi thường người khác của cô đặc biệt khó chịu, mặt Triệu Hải Quân nóng bừng nói: "Đi thì đi."
“Anh Hải Quân.” Bản thân Kiều Nhất Liên cũng không nỡ đến nhà hàng ăn cơm.
"Hải Quân, con đừng để ý đến nó." Kiều Mỹ Hoa nháy mắt với cô con gái út, nhắc nhở cô đừng gây rắc rối nữa.
Liên Kiều nhướng mày: “Mẹ, mẹ cũng không muốn gả con gái mình cho một kẻ phế vật keo kiệt phải không?”
Miệng cô độc đến mức ngay cả đàn ông cũng không thể chịu nổi.
Ngoài ra, Kiều Nhất Liên cũng muốn khoe khoang một chút, dù sao đây cũng là người đàn ông mà cô ta cướp được từ tay Kiều Nhị Liên.
Tuy nhiên, khi đến nhà hàng, Kiều Mỹ Hoa túm chặt quần áo không dám vào trong.
Kiều Nhất Liên cũng có chút rụt rè, cô ta chưa bao giờ đến những nơi như thế này để ăn cơm, nhìn qua rất cao cấp.
Sảnh nhà hàng sạch sẽ sáng sủa, bày vài bàn, khách không nhiều nhưng đều ăn mặc chỉnh tề, sạch sẽ.
Cách ăn mặc của họ không giống như mẹ con Kiều Mỹ Hoa, quần áo vá víu, cư xử dè dặt, vừa nhìn đã biết là người nghèo.
Đương nhiên, Kiều Nhất Liên và Triệu Hải Quân đang mặc quần áo mới, vừa đính hôn mà.
Xoa chiếc kim bạc trơn nhẵn, cô cảm thấy có chút hưng phấn, phương pháp châm cứu bằng kim bạc của của nhà họ Liên là pháp bảo gia truyền, siêu việt đến mức thật sự có thể chữa khỏi mọi bệnh tật.
Khi cô lên năm tuổi, ông nội đã tặng cô một bộ kim bạc, từ đó cô dấn thân vào con đường kế thừa nhà họ Liên.
Cô đang có tâm trạng rất tốt, nhìn mọi người với một nụ cười: “Đã trưa rồi, chúng ta đi nhà hàng ăn tối đi, anh rể, anh mời nhé.”
“Sao lại là anh mời?” Triệu Hải Quân không thích cô, không nhịn được mà hỏi lại một câu, cô coi anh ta là ví tiền di động à?
Nếu không phải tại cô, tối qua nhà họ Triệu đã không xảy ra cãi vã lớn, thậm chí sẽ không liên luỵ đến Nhất Liên chưa vào cửa đã bị ghét bỏ.
Liên Kiều căn bản không để ý tới những người này, chỉ đùa giỡn với bọn họ mà thôi: "Thứ nhất, anh là đàn ông, thứ hai, nếu anh muốn cưới Kiều Nhất Liên, chẳng phải anh nên lấy lòng mẹ vợ và em vợ sao?"
Sắc mặt Kiều Nhất Liên tái xanh, cái lí luận khỉ khô gì vậy?
Kiều Mỹ Hoa tiếc tiền: “Bé hai, con đừng ăn nói linh tinh, đồ ăn ở huyện đắt quá, chúng ta về nhà ăn.”
Hiếm khi Liên Kiều mới được ra ngoài một chuyến, đương nhiên phải đi dạo một chút: “Vậy thì không được đâu, không để đến đây một chuyến vô ích được, anh rể, chắc không phải là anh keo kiệt không nỡ đấy chứ?"
Ánh mắt coi thường người khác của cô đặc biệt khó chịu, mặt Triệu Hải Quân nóng bừng nói: "Đi thì đi."
“Anh Hải Quân.” Bản thân Kiều Nhất Liên cũng không nỡ đến nhà hàng ăn cơm.
"Hải Quân, con đừng để ý đến nó." Kiều Mỹ Hoa nháy mắt với cô con gái út, nhắc nhở cô đừng gây rắc rối nữa.
Liên Kiều nhướng mày: “Mẹ, mẹ cũng không muốn gả con gái mình cho một kẻ phế vật keo kiệt phải không?”
Miệng cô độc đến mức ngay cả đàn ông cũng không thể chịu nổi.
Ngoài ra, Kiều Nhất Liên cũng muốn khoe khoang một chút, dù sao đây cũng là người đàn ông mà cô ta cướp được từ tay Kiều Nhị Liên.
Tuy nhiên, khi đến nhà hàng, Kiều Mỹ Hoa túm chặt quần áo không dám vào trong.
Kiều Nhất Liên cũng có chút rụt rè, cô ta chưa bao giờ đến những nơi như thế này để ăn cơm, nhìn qua rất cao cấp.
Sảnh nhà hàng sạch sẽ sáng sủa, bày vài bàn, khách không nhiều nhưng đều ăn mặc chỉnh tề, sạch sẽ.
Cách ăn mặc của họ không giống như mẹ con Kiều Mỹ Hoa, quần áo vá víu, cư xử dè dặt, vừa nhìn đã biết là người nghèo.
Đương nhiên, Kiều Nhất Liên và Triệu Hải Quân đang mặc quần áo mới, vừa đính hôn mà.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất