Thập Niên 80: Xuyên Thành Em Gái Cưng Của Ba Đại Lão
Chương 29: Anh Rể Trả Tiền
Tuy nhiên, hành vi của họ thể hiện khí chất của một gia đình nhỏ bình thường, ánh mắt không dám nhìn thẳng vào người khác.
Mấy người đứng ở cửa không chịu vào, Liên Kiều bất lực, khí thế thường ngày của cô ta đi đâu hết rồi? Nói trắng ra thì tất cả bọn họ đều là loại khôn nhà dại chợ.
Cô đẩy Kiều Mỹ Hoa sang một bên và duyên dáng bước vào, như thể đây là nơi rất bình thường.
Một nhà hàng ở một huyện nhỏ có thể so sánh được với những khách sạn năm sao của thế hệ sau không?
Cô bước đến quầy lễ tân nhìn bảng giá trước, ôi chao, bánh xèo ba phân? Mì Dương Xuân tám phân? Hoành thánh hai đồng? Bánh bao nhân thịt năm hào? Rẻ như vậy à?
“Cho tôi hai tô mì lớn và sáu cái bánh bao nhân thịt, cảm ơn.”
Thái độ điềm tĩnh và thản nhiên của cô đặc biệt không phù hợp với bộ quần áo chằng chịt vá víu.
Điều này khiến người phục vụ sửng sốt, đây là ai?
"Mẹ, con đặt cho mẹ rồi, anh rể trả tiền." Đây là giọng điệu ra lệnh cho cấp dưới, rất tự nhiên.
Triệu Hải Quân liếc nhìn cô với vẻ mặt kỳ lạ, ấn tượng về cô trong mắt anh ta là một người mềm yếu, rụt rè, đầu óc đơn giản, gặp chuyện gì xảy ra cũng chỉ biết cáu kỉnh.
Nhưng lúc này, cô cư xử hào phóng và tỏ ra điềm tĩnh, như thể cô sinh ra để làm người thượng lưu.
Liên Kiều ra lệnh xong liền dẫn Kiều Mỹ Hoa ngồi ở bàn bên cửa sổ nhàn nhã chờ đợi.
Khí chất cao quý và phong thái lãnh đạm toát ra từ xương cốt khiến mọi người không nhịn được mà liếc nhìn cô thêm lần nữa.
Triệu Hải Quân mơ màng bị Kiều Nhất Liên lay tỉnh lại: "Em cũng giống am ấy, hai tô mì lớn và sáu cái bánh bao nhân thịt."
Mỗi người ngồi một ghế ở bàn bát tiên, Liên Kiều tay chống cằm, trong đầu không ngừng xoay chuyển.
Mục tiêu đầu tiên đã đạt được, thông qua bệnh tình của Kiều Nhất Liên, cô đã thành công đưa việc học y của mình lên bàn cân, mở đường cho những việc tiếp theo.
Nhân tiện rửa sạch tội danh cho chính mình, đây cũng là việc nằm trong dự liệu.
Bước tiếp theo là kiếm tiền, trước tiên cô cần phải nghiên cứ kỹ càng phương hướng.
Trồng dược liệu? Chu kỳ quá dài mà một lúc không thể kiếm được nhiều tiền.
Chỉ hái một ít dược liệu Đông y thì đáng giá bao nhiêu?
Đi đào kho báu trên núi? Cô không phải thợ săn, không có chuyên môn, đi sâu vào núi quá nguy hiểm, quân tử sẽ không đứng dưới bức tường nguy hiểm.
Làm món ăn? Cô có cái lưỡi cực kỳ sắc bén nhưng lại không có tài nấu nướng.
Bàn tay của thầy châm cứu cũng quý như bàn tay của nghệ sĩ dương cầm, kim phải được đưa ra chính xác và nhanh chóng, không được phạm sai sót nào.
Sai một li, đi một dặm.
Mấy người đứng ở cửa không chịu vào, Liên Kiều bất lực, khí thế thường ngày của cô ta đi đâu hết rồi? Nói trắng ra thì tất cả bọn họ đều là loại khôn nhà dại chợ.
Cô đẩy Kiều Mỹ Hoa sang một bên và duyên dáng bước vào, như thể đây là nơi rất bình thường.
Một nhà hàng ở một huyện nhỏ có thể so sánh được với những khách sạn năm sao của thế hệ sau không?
Cô bước đến quầy lễ tân nhìn bảng giá trước, ôi chao, bánh xèo ba phân? Mì Dương Xuân tám phân? Hoành thánh hai đồng? Bánh bao nhân thịt năm hào? Rẻ như vậy à?
“Cho tôi hai tô mì lớn và sáu cái bánh bao nhân thịt, cảm ơn.”
Thái độ điềm tĩnh và thản nhiên của cô đặc biệt không phù hợp với bộ quần áo chằng chịt vá víu.
Điều này khiến người phục vụ sửng sốt, đây là ai?
"Mẹ, con đặt cho mẹ rồi, anh rể trả tiền." Đây là giọng điệu ra lệnh cho cấp dưới, rất tự nhiên.
Triệu Hải Quân liếc nhìn cô với vẻ mặt kỳ lạ, ấn tượng về cô trong mắt anh ta là một người mềm yếu, rụt rè, đầu óc đơn giản, gặp chuyện gì xảy ra cũng chỉ biết cáu kỉnh.
Nhưng lúc này, cô cư xử hào phóng và tỏ ra điềm tĩnh, như thể cô sinh ra để làm người thượng lưu.
Liên Kiều ra lệnh xong liền dẫn Kiều Mỹ Hoa ngồi ở bàn bên cửa sổ nhàn nhã chờ đợi.
Khí chất cao quý và phong thái lãnh đạm toát ra từ xương cốt khiến mọi người không nhịn được mà liếc nhìn cô thêm lần nữa.
Triệu Hải Quân mơ màng bị Kiều Nhất Liên lay tỉnh lại: "Em cũng giống am ấy, hai tô mì lớn và sáu cái bánh bao nhân thịt."
Mỗi người ngồi một ghế ở bàn bát tiên, Liên Kiều tay chống cằm, trong đầu không ngừng xoay chuyển.
Mục tiêu đầu tiên đã đạt được, thông qua bệnh tình của Kiều Nhất Liên, cô đã thành công đưa việc học y của mình lên bàn cân, mở đường cho những việc tiếp theo.
Nhân tiện rửa sạch tội danh cho chính mình, đây cũng là việc nằm trong dự liệu.
Bước tiếp theo là kiếm tiền, trước tiên cô cần phải nghiên cứ kỹ càng phương hướng.
Trồng dược liệu? Chu kỳ quá dài mà một lúc không thể kiếm được nhiều tiền.
Chỉ hái một ít dược liệu Đông y thì đáng giá bao nhiêu?
Đi đào kho báu trên núi? Cô không phải thợ săn, không có chuyên môn, đi sâu vào núi quá nguy hiểm, quân tử sẽ không đứng dưới bức tường nguy hiểm.
Làm món ăn? Cô có cái lưỡi cực kỳ sắc bén nhưng lại không có tài nấu nướng.
Bàn tay của thầy châm cứu cũng quý như bàn tay của nghệ sĩ dương cầm, kim phải được đưa ra chính xác và nhanh chóng, không được phạm sai sót nào.
Sai một li, đi một dặm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất