Thập Niên 80: Xuyên Thành Em Gái Cưng Của Ba Đại Lão
Chương 31: Biết Luật
Vị khách kia lập tức tức giận: "Cô gọi ai là chó? Hả? Đám ăn xin ở đâu đến thế này? Phục vụ, mau đuổi chúng ra ngoài. Trông chúng bẩn thỉu như vậy, làm người khác mất hết khẩu vị, ăn làm sao được nữa?"
Người phục vụ rơi vào thế tiến thoái lưỡng nan, không biết phải xử lý thế nào, đúng là có chút ảnh hưởng đến mỹ quan, nhưng cũng không thể đuổi người ta đi được.
Một giọng nói lạnh lùng vang lên: “Điều 33 quy định mọi người có quốc tịch nước Cộng hòa nhân dân Trung Hoa đều là công dân nước Cộng hòa nhân dân Trung Hoa. Công dân nước Cộng hòa nhân dân Trung Hoa đều bình đẳng trước pháp luật. Nhà nước tôn trọng và bảo vệ nhân quyền. Mọi công dân đều được hưởng các quyền do pháp luật quy định, đồng thời phải thực hiện các nghĩa vụ do pháp luật quy định.”
Ôi chao ôi, luật đều đã ban hành rồi, rất dọa người..
Những người có thể đọc thuộc lòng luật từng chữ một cách trôi chảy có phải là người bình thường không?
"Vì vậy, không ai có quyền đuổi tôi ra khỏi đây, đây là quyền mà luật pháp trao cho tôi."
Giọng nói của Liên Kiều trong trẻo, lời nói rõ ràng tròn trịa, thoang thoảng có mùi sẵn sàng nghênh chiến.
Dường như muốn nói, muốn đánh thì đánh! Lúc nào cũng đón!
Mọi người:...
Vị khách kia đã chưa từng gặp nhân vật nào như vậy, anh ta bỏ cuộc tại chỗ và nói: "Cô, cô... coi như cô ác."
Người qua người lại nói một câu rồi bỏ qua, Liên Kiều làm như không có chuyện gì, không chớp mắt nói: "Mẹ, mẹ ăn đi."
Vẻ mặt Kiều Mỹ Hoa rất kích động, tự hào, kiêu ngạo, có chút kinh ngạc: "Bé hai, con đọc sách không uổng chút nào."
Liên Kiều cắn một miếng sườn lớn, thịt mềm và thơm, ngon quá, chờ có tiền thì ngày nào cô cũng ăn!
"Đó là đương nhiên, thành tích của con tốt như vậy, vậy mà thi lại không đỗ đúng là phản khoa học..."
"A." Kiều Nhất Liên bị bát phở làm bỏng tay.
Triệu Hải Quân lo lắng nhìn: "Nhất Liên, bị bỏng rồi à?"
Liên Kiều cười nhìn qua: "Chị gái thân yêu của em à, sao chị lại bất cẩn như vậy? Vết thương ở trên tay của chị nhưng đau ở trong lòng của em đấy."
“Em…” Kiều Nhất Liên chán ghét đến vô cùng, nhưng lại phải lấy lòng cô: “Miếng sườn này cho em ăn.”
Liên Kiều nheo mắt lại, cô ta đang muốn làm gì gì: "Cảm ơn chị gái thân yêu."
Vừa nghe cô gọi cô ta là chị gái thân yêu, Kiều Nhất Liên liền tê cả da đầu, toàn thân khó chịu, cảm giác sợ hãi bị thống trị.
Trong góc có hai nam thanh niên đang chứng kiến cảnh tượng này.
Vị trí của họ đã được lựa chọn khéo léo để có thể nhìn thấy mọi người ở sảnh mà không bị chú ý.
Người phục vụ rơi vào thế tiến thoái lưỡng nan, không biết phải xử lý thế nào, đúng là có chút ảnh hưởng đến mỹ quan, nhưng cũng không thể đuổi người ta đi được.
Một giọng nói lạnh lùng vang lên: “Điều 33 quy định mọi người có quốc tịch nước Cộng hòa nhân dân Trung Hoa đều là công dân nước Cộng hòa nhân dân Trung Hoa. Công dân nước Cộng hòa nhân dân Trung Hoa đều bình đẳng trước pháp luật. Nhà nước tôn trọng và bảo vệ nhân quyền. Mọi công dân đều được hưởng các quyền do pháp luật quy định, đồng thời phải thực hiện các nghĩa vụ do pháp luật quy định.”
Ôi chao ôi, luật đều đã ban hành rồi, rất dọa người..
Những người có thể đọc thuộc lòng luật từng chữ một cách trôi chảy có phải là người bình thường không?
"Vì vậy, không ai có quyền đuổi tôi ra khỏi đây, đây là quyền mà luật pháp trao cho tôi."
Giọng nói của Liên Kiều trong trẻo, lời nói rõ ràng tròn trịa, thoang thoảng có mùi sẵn sàng nghênh chiến.
Dường như muốn nói, muốn đánh thì đánh! Lúc nào cũng đón!
Mọi người:...
Vị khách kia đã chưa từng gặp nhân vật nào như vậy, anh ta bỏ cuộc tại chỗ và nói: "Cô, cô... coi như cô ác."
Người qua người lại nói một câu rồi bỏ qua, Liên Kiều làm như không có chuyện gì, không chớp mắt nói: "Mẹ, mẹ ăn đi."
Vẻ mặt Kiều Mỹ Hoa rất kích động, tự hào, kiêu ngạo, có chút kinh ngạc: "Bé hai, con đọc sách không uổng chút nào."
Liên Kiều cắn một miếng sườn lớn, thịt mềm và thơm, ngon quá, chờ có tiền thì ngày nào cô cũng ăn!
"Đó là đương nhiên, thành tích của con tốt như vậy, vậy mà thi lại không đỗ đúng là phản khoa học..."
"A." Kiều Nhất Liên bị bát phở làm bỏng tay.
Triệu Hải Quân lo lắng nhìn: "Nhất Liên, bị bỏng rồi à?"
Liên Kiều cười nhìn qua: "Chị gái thân yêu của em à, sao chị lại bất cẩn như vậy? Vết thương ở trên tay của chị nhưng đau ở trong lòng của em đấy."
“Em…” Kiều Nhất Liên chán ghét đến vô cùng, nhưng lại phải lấy lòng cô: “Miếng sườn này cho em ăn.”
Liên Kiều nheo mắt lại, cô ta đang muốn làm gì gì: "Cảm ơn chị gái thân yêu."
Vừa nghe cô gọi cô ta là chị gái thân yêu, Kiều Nhất Liên liền tê cả da đầu, toàn thân khó chịu, cảm giác sợ hãi bị thống trị.
Trong góc có hai nam thanh niên đang chứng kiến cảnh tượng này.
Vị trí của họ đã được lựa chọn khéo léo để có thể nhìn thấy mọi người ở sảnh mà không bị chú ý.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất