Thập Niên 80: Xuyên Thành Vợ Cũ Phản Diện Của Nam Chính
Chương 21: Đừng Làm Loạn
“Tôi không có, tôi tuyệt đối không có ý hại cô mà, đây thật sự chỉ là sự cố ngoài ý muốn thôi!” Tạ Vinh Quân sắp sốt ruột muốn chết luôn rồi, mồ hôi hột chảy từ trên trán xuống, lại một lần nữa nhìn Hoắc Diệm với vẻ cầu cứu.
“Anh nhìn Hoắc Diệm làm gì, muốn kêu anh ta quản tôi?” Tô Linh Vũ tức đến bật cười: “Lại còn sự cố ngoài ý muốn thôi, sao tôi cứ cảm thấy không phải ngoài ý muốn nhỉ?”
“Cái đó, tôi…”
“Tôi tôi anh anh cái gì, xuống xe, để Triệu Khoa lái!”
“… Được!”
Tạ Vinh Quân ngồi vào ghế phụ lái với vẻ mặt hối hận, Triệu Khoa tiếp nhận vô lăng sau đó lái còn ổn định hơn con chó già so với trước đó.
Vì Tô Linh Vũ cứ nghiêm mặt khiến bầu không khí trong xe hơi nặng nề.
Tạ Vinh Quân ra sức nháy mắt với Hoắc Diệm, Hoắc Diệm đau đầu, anh xưa nay trầm mặc kiệm lời cũng không biết phải an ủi người ta thế nào, nhưng Tô Linh Vũ đã sợ đến mức sắc mặt trắng bệch, rõ ràng là sợ muốn chết rồi…
Anh đang sắp xếp từ ngữ thì tiếng lòng của Tô Linh Vũ vang lên.
[Vừa rồi ta mới sờ được cơ bụng của Hoắc Diệm xong, rắn chắc rộng lớn, đúng là cảm giác không tồi! Không treo thưởng mà vẫn có thể cảm nhận được niềm vui của phú bà, cái này có tính là trong cái rủi có cái may không?]
Hệ thống cười ha ha: [Sao lại không phải chứ?]
[Ôi chao, đầu ta vẫn còn hơi choáng, tay cũng hơi vô lực, có khả năng sẽ lặng lẽ đi xuống một chút… Hửm? Tiểu hệ thống, Hoắc Diệm đang nhéo tay ta!]
Tiếng lòng của Tô Linh Vũ tràn đầy vẻ kinh ngạc và ấm ức nhưng cũng không đáng được cảm thông.
Tạ Vinh Quân: “…”
Anh ta lập tức không còn hoảng nữa.
Anh ta quan sát Hoắc Diệm thông qua kính chiếu hậu, trong ánh mắt tràn đầy vẻ chế nhạo mà chỉ có đàn ông mới hiểu.
Hoắc Diệm: “…”
Anh xưa nay giỏi che giấu cảm xúc cũng đỏ bừng tai, lần đầu tiên trong đời hiểu “tay chân luống cuống” là thế nào, chỉ cảm thấy mình chật vật tới cực điểm.
“Hoắc Diệm, bộ tay anh là kìm sắt hay gì, nhéo tay tôi sắp đỏ luôn rồi đây này, còn không buông tay ra là tôi cắn anh đấy!” Tô Linh Vũ không nhịn được nữa đành mở miệng, kéo suy nghĩ của anh về.
“Tôi cũng không trêu anh, không chọc anh, anh đột nhiên nhéo tôi làm gì?”
“Có phải anh có bệnh không đấy?”
Cô hoàn toàn chưa từng nghĩ đến chuyện tiếng lòng của mình bị vạch trần mới dẫn đến hành động “tự bảo vệ mình” của Hoắc Diệm, thật sự đau không chịu được, cũng không muốn để lại dấu ấn khó coi đâu, vừa tức vừa trừng mắt nhìn Hoắc Diệm với vẻ sốt ruột.
Hoắc Diệm lại hít một hơi thật sâu.
“Tôi buông tay, cô đừng làm loạn.”
“Tôi có thể làm gì anh được hả? Anh cũng quá coi trọng bản thân rồi đấy!” Tô Linh Vũ bực mình nói.
Hoắc Diệm: “…”
Chần chừ một lúc, cuối cùng anh vẫn chậm rãi buông tay.
Cũng may mà người vừa rồi trong đầu còn toàn suy nghĩ xấu xa không tiếp tục làm loạn nữa mà nghiêm túc ngồi thẳng người, thậm chí còn thắt kỹ dây an toàn, lúc này anh mới thở phào một hơi nhẹ nhõm trong lòng.
Chỉ là, lồng ngực bị lòng bàn tay cô ấn vào, chỗ đùi bị ngón tay trắng nõn thon thả của cô sượt qua có cảm giác rất kỳ quái, cứ như có dòng điện chạy qua vậy.
Vừa tê vừa khó nhịn.
…
Vài phút sau đã đến bệnh viện quân khu.
Bệnh viện chiếm diện tích rất lớn, chia thành ba khu vực lớn là khu cấp cứu, khu khám bệnh và khu nằm viện, muốn dựa vào vận may để gặp được Châu Uyển Nhu là chuyện không dễ gì, Tạ Vinh Quân muốn lập công chuộc tội nên xung phong nhận việc đi nghe ngóng tin tức.
Tô Linh Vũ vừa xoa cổ tay đau nhức vừa đi xuống xe, không để ý đến vẻ khác thường của Hoắc Diệm ở trong xe.
“Anh nhìn Hoắc Diệm làm gì, muốn kêu anh ta quản tôi?” Tô Linh Vũ tức đến bật cười: “Lại còn sự cố ngoài ý muốn thôi, sao tôi cứ cảm thấy không phải ngoài ý muốn nhỉ?”
“Cái đó, tôi…”
“Tôi tôi anh anh cái gì, xuống xe, để Triệu Khoa lái!”
“… Được!”
Tạ Vinh Quân ngồi vào ghế phụ lái với vẻ mặt hối hận, Triệu Khoa tiếp nhận vô lăng sau đó lái còn ổn định hơn con chó già so với trước đó.
Vì Tô Linh Vũ cứ nghiêm mặt khiến bầu không khí trong xe hơi nặng nề.
Tạ Vinh Quân ra sức nháy mắt với Hoắc Diệm, Hoắc Diệm đau đầu, anh xưa nay trầm mặc kiệm lời cũng không biết phải an ủi người ta thế nào, nhưng Tô Linh Vũ đã sợ đến mức sắc mặt trắng bệch, rõ ràng là sợ muốn chết rồi…
Anh đang sắp xếp từ ngữ thì tiếng lòng của Tô Linh Vũ vang lên.
[Vừa rồi ta mới sờ được cơ bụng của Hoắc Diệm xong, rắn chắc rộng lớn, đúng là cảm giác không tồi! Không treo thưởng mà vẫn có thể cảm nhận được niềm vui của phú bà, cái này có tính là trong cái rủi có cái may không?]
Hệ thống cười ha ha: [Sao lại không phải chứ?]
[Ôi chao, đầu ta vẫn còn hơi choáng, tay cũng hơi vô lực, có khả năng sẽ lặng lẽ đi xuống một chút… Hửm? Tiểu hệ thống, Hoắc Diệm đang nhéo tay ta!]
Tiếng lòng của Tô Linh Vũ tràn đầy vẻ kinh ngạc và ấm ức nhưng cũng không đáng được cảm thông.
Tạ Vinh Quân: “…”
Anh ta lập tức không còn hoảng nữa.
Anh ta quan sát Hoắc Diệm thông qua kính chiếu hậu, trong ánh mắt tràn đầy vẻ chế nhạo mà chỉ có đàn ông mới hiểu.
Hoắc Diệm: “…”
Anh xưa nay giỏi che giấu cảm xúc cũng đỏ bừng tai, lần đầu tiên trong đời hiểu “tay chân luống cuống” là thế nào, chỉ cảm thấy mình chật vật tới cực điểm.
“Hoắc Diệm, bộ tay anh là kìm sắt hay gì, nhéo tay tôi sắp đỏ luôn rồi đây này, còn không buông tay ra là tôi cắn anh đấy!” Tô Linh Vũ không nhịn được nữa đành mở miệng, kéo suy nghĩ của anh về.
“Tôi cũng không trêu anh, không chọc anh, anh đột nhiên nhéo tôi làm gì?”
“Có phải anh có bệnh không đấy?”
Cô hoàn toàn chưa từng nghĩ đến chuyện tiếng lòng của mình bị vạch trần mới dẫn đến hành động “tự bảo vệ mình” của Hoắc Diệm, thật sự đau không chịu được, cũng không muốn để lại dấu ấn khó coi đâu, vừa tức vừa trừng mắt nhìn Hoắc Diệm với vẻ sốt ruột.
Hoắc Diệm lại hít một hơi thật sâu.
“Tôi buông tay, cô đừng làm loạn.”
“Tôi có thể làm gì anh được hả? Anh cũng quá coi trọng bản thân rồi đấy!” Tô Linh Vũ bực mình nói.
Hoắc Diệm: “…”
Chần chừ một lúc, cuối cùng anh vẫn chậm rãi buông tay.
Cũng may mà người vừa rồi trong đầu còn toàn suy nghĩ xấu xa không tiếp tục làm loạn nữa mà nghiêm túc ngồi thẳng người, thậm chí còn thắt kỹ dây an toàn, lúc này anh mới thở phào một hơi nhẹ nhõm trong lòng.
Chỉ là, lồng ngực bị lòng bàn tay cô ấn vào, chỗ đùi bị ngón tay trắng nõn thon thả của cô sượt qua có cảm giác rất kỳ quái, cứ như có dòng điện chạy qua vậy.
Vừa tê vừa khó nhịn.
…
Vài phút sau đã đến bệnh viện quân khu.
Bệnh viện chiếm diện tích rất lớn, chia thành ba khu vực lớn là khu cấp cứu, khu khám bệnh và khu nằm viện, muốn dựa vào vận may để gặp được Châu Uyển Nhu là chuyện không dễ gì, Tạ Vinh Quân muốn lập công chuộc tội nên xung phong nhận việc đi nghe ngóng tin tức.
Tô Linh Vũ vừa xoa cổ tay đau nhức vừa đi xuống xe, không để ý đến vẻ khác thường của Hoắc Diệm ở trong xe.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất