Thập Niên 80: Xuyên Thành Vợ Cũ Phản Diện Của Nam Chính
Chương 29: Là Ai Đang Nói Châu Phóng?
[Thật hả?]
[Thật đó!]
Đây là tiếng gì thế nhỉ?
Là ai đang nói Châu Phóng?
Số ít quân nhân tập trung lại đây cũng lộ ra ánh mắt hoang mang liếc nhìn xung quanh, sau đó tầm mắt không hẹn mà cùng rơi lên người một nữ giới duy nhất có mặt ở đó, cũng chính là Tô Linh Vũ.
Xuất phát từ trực giác nhạy bén của quân nhân, bọn họ đều không lên tiếng mà lặng lẽ quan sát Tô Linh Vũ.
Nhưng điều mà bọn họ không biết là Hoắc Diệm và Tạ Vinh Quân cũng đang quan sát bọn họ.
Đôi mắt hạnh của Tô Linh Vũ trống rỗng, chìm đắm trong hóng phốt mà không hề để ý đến sự thay đổi của thế giới bên ngoài.
[Mi nói trước đi, tại sao Châu Phóng lại không khách sáo với Hoắc Diệm như vậy, rõ ràng Hoắc Diệm là đoàn trưởng, còn anh ta chỉ là một doanh trưởng, theo lý mà nói thì phải khách sáo với sĩ quan có cấp bậc cao hơn mới đúng? Ta cảm thấy trong này chắc chắn có gì đó kỳ quái rồi.]
[Cái này nói ra cũng đơn giản thôi, chủ yếu là vì Châu Phóng thích một cô gái ở đoàn văn công, nhưng cô gái đó lại thích Hoắc Diệm. Châu Phóng lại nhìn trúng một nữ y tá trẻ ở bệnh viện quân khu nhưng cô gái đó vẫn yêu thầm Hoắc Diệm. Cuối cùng, Châu Phóng nhìn trúng một nam giới, người đó…]
Tô Linh Vũ kinh ngạc: [Không phải vẫn thích Hoắc Diệm đấy chứ?]
[Chúc mừng ký chủ, cô đoán đúng rồi đó!]
Hoắc Diệm: “…”
Tạ Vinh Quân : “…”
Cái gì?
Mấy sĩ quan nghe được tiếng lòng của Tô Linh Vũ gần như đồng thời kinh hồn bạt vía, hoắc là nhìn về phía Hoắc Diệm với vẻ ngạc nhiên, hoặc là nhìn chằm chằm vào Châu Phóng với vẻ mặt chấn động và khó tin.
Phản ứng rõ ràng như thế lập tức kiến Tạ Vinh Quân chuẩn xác khóa chặt được mục tiêu.
Hôm nay sở dĩ anh ta vẫn luôn đi cùng Hoắc Diệm, một mặt là để tăng độ hảo cảm ở trước mặt Tô Linh Vũ, một mặt cũng là để phối hợp với hành động của Hoắc Diệm, ngấm ngầm thống kê người có thể nghe thấy tiếng lòng của Tô Linh Vũ và chuẩn bị xử lý khóa mỏ bọn họ.
Anh ta vỗ lên vai Hoắc Diệm với vẻ khen ngợi: “Đều là công lao của cậu cả đấy.”
Sắc mặc Hoắc Diệm lạnh lùng: “Cút!”
Châu Phóng không nghe được tiếng lòng của Tô Linh Vũ nhưng có vài người đột nhiên không nói gì nữa, rồi lại đột nhiên nhìn chằm chằm vào anh ta mà chẳng hiểu tại sao, anh ta theo bản năng cảm thấy không đúng.
Sau đó lại đột nhiên nghe thấy một tiếng “cút” của Hoắc Diệm, lập tức cho rằng Hoắc Diệm đang nói với mình.
Sắc mặt anh ta lúc xanh lúc trắng, lửa giận lập tức bốc lên: “Kêu tôi cút? Không phải anh vẫn còn cho rằng mình là Hoắc Diệm có tương lai rộng mở, được người người coi trọng đấy chứ? Anh đã què một chân, chẳng là cái thá gì hết, anh chỉ là một thằng tàn phế mà thôi!”
“Sở dĩ anh có thể lên làm đoàn trưởng đều là…”
Đôi mắt phượng của Hoắc Diệm lạnh lùng.
Đúng lúc này, Tô Linh Vũ đang hóng phốt lại hỏi hệ thống: [Thế cái tên Châu Phóng này có thiết lập gì thế? Phụ trách vả mặt Hoắc Diệm hay là làm gì khác? Anh ta có tình tiết gì?]
Hệ thống lập tức đáp: [Tôi tra ngay bây giờ đây!]
Một giây sau, hệ thống “oa” một tiếng, cảm thán: [Châu Phóng này, vậy mà anh ta còn là nam phụ đẹp trai bỉ ổi trong văn nhé!]
Tô Linh Vũ lập tức nổi lên hứng thú: [Nam phụ? Có nghĩa là anh ta với Châu Uyển Nhu còn có đoạn kịch tình cảm nữa đúng không? Nào nào nào, mi sắp xếp tuyến tình cảm của anh ta với Châu Uyển Nhu đi, ta muốn nghe.]
[Ừm ừm! Nói này, Châu Uyển Nhu với Hoắc Diệm kết hôn chưa được bao lâu thì có một lần bệnh viện gặp chuyện, Châu Phóng anh hùng cứu mỹ nhân, hai người quen biết nhau từ đó!]
[Sau đó, hai người càng ngày càng thân thiết, bởi vì có chung sở thích nên còn hẹn nhau đi uống trà, kết quả khiến Hoắc Diệm nổi cơn ghen ngút trời.]
[Thật đó!]
Đây là tiếng gì thế nhỉ?
Là ai đang nói Châu Phóng?
Số ít quân nhân tập trung lại đây cũng lộ ra ánh mắt hoang mang liếc nhìn xung quanh, sau đó tầm mắt không hẹn mà cùng rơi lên người một nữ giới duy nhất có mặt ở đó, cũng chính là Tô Linh Vũ.
Xuất phát từ trực giác nhạy bén của quân nhân, bọn họ đều không lên tiếng mà lặng lẽ quan sát Tô Linh Vũ.
Nhưng điều mà bọn họ không biết là Hoắc Diệm và Tạ Vinh Quân cũng đang quan sát bọn họ.
Đôi mắt hạnh của Tô Linh Vũ trống rỗng, chìm đắm trong hóng phốt mà không hề để ý đến sự thay đổi của thế giới bên ngoài.
[Mi nói trước đi, tại sao Châu Phóng lại không khách sáo với Hoắc Diệm như vậy, rõ ràng Hoắc Diệm là đoàn trưởng, còn anh ta chỉ là một doanh trưởng, theo lý mà nói thì phải khách sáo với sĩ quan có cấp bậc cao hơn mới đúng? Ta cảm thấy trong này chắc chắn có gì đó kỳ quái rồi.]
[Cái này nói ra cũng đơn giản thôi, chủ yếu là vì Châu Phóng thích một cô gái ở đoàn văn công, nhưng cô gái đó lại thích Hoắc Diệm. Châu Phóng lại nhìn trúng một nữ y tá trẻ ở bệnh viện quân khu nhưng cô gái đó vẫn yêu thầm Hoắc Diệm. Cuối cùng, Châu Phóng nhìn trúng một nam giới, người đó…]
Tô Linh Vũ kinh ngạc: [Không phải vẫn thích Hoắc Diệm đấy chứ?]
[Chúc mừng ký chủ, cô đoán đúng rồi đó!]
Hoắc Diệm: “…”
Tạ Vinh Quân : “…”
Cái gì?
Mấy sĩ quan nghe được tiếng lòng của Tô Linh Vũ gần như đồng thời kinh hồn bạt vía, hoắc là nhìn về phía Hoắc Diệm với vẻ ngạc nhiên, hoặc là nhìn chằm chằm vào Châu Phóng với vẻ mặt chấn động và khó tin.
Phản ứng rõ ràng như thế lập tức kiến Tạ Vinh Quân chuẩn xác khóa chặt được mục tiêu.
Hôm nay sở dĩ anh ta vẫn luôn đi cùng Hoắc Diệm, một mặt là để tăng độ hảo cảm ở trước mặt Tô Linh Vũ, một mặt cũng là để phối hợp với hành động của Hoắc Diệm, ngấm ngầm thống kê người có thể nghe thấy tiếng lòng của Tô Linh Vũ và chuẩn bị xử lý khóa mỏ bọn họ.
Anh ta vỗ lên vai Hoắc Diệm với vẻ khen ngợi: “Đều là công lao của cậu cả đấy.”
Sắc mặc Hoắc Diệm lạnh lùng: “Cút!”
Châu Phóng không nghe được tiếng lòng của Tô Linh Vũ nhưng có vài người đột nhiên không nói gì nữa, rồi lại đột nhiên nhìn chằm chằm vào anh ta mà chẳng hiểu tại sao, anh ta theo bản năng cảm thấy không đúng.
Sau đó lại đột nhiên nghe thấy một tiếng “cút” của Hoắc Diệm, lập tức cho rằng Hoắc Diệm đang nói với mình.
Sắc mặt anh ta lúc xanh lúc trắng, lửa giận lập tức bốc lên: “Kêu tôi cút? Không phải anh vẫn còn cho rằng mình là Hoắc Diệm có tương lai rộng mở, được người người coi trọng đấy chứ? Anh đã què một chân, chẳng là cái thá gì hết, anh chỉ là một thằng tàn phế mà thôi!”
“Sở dĩ anh có thể lên làm đoàn trưởng đều là…”
Đôi mắt phượng của Hoắc Diệm lạnh lùng.
Đúng lúc này, Tô Linh Vũ đang hóng phốt lại hỏi hệ thống: [Thế cái tên Châu Phóng này có thiết lập gì thế? Phụ trách vả mặt Hoắc Diệm hay là làm gì khác? Anh ta có tình tiết gì?]
Hệ thống lập tức đáp: [Tôi tra ngay bây giờ đây!]
Một giây sau, hệ thống “oa” một tiếng, cảm thán: [Châu Phóng này, vậy mà anh ta còn là nam phụ đẹp trai bỉ ổi trong văn nhé!]
Tô Linh Vũ lập tức nổi lên hứng thú: [Nam phụ? Có nghĩa là anh ta với Châu Uyển Nhu còn có đoạn kịch tình cảm nữa đúng không? Nào nào nào, mi sắp xếp tuyến tình cảm của anh ta với Châu Uyển Nhu đi, ta muốn nghe.]
[Ừm ừm! Nói này, Châu Uyển Nhu với Hoắc Diệm kết hôn chưa được bao lâu thì có một lần bệnh viện gặp chuyện, Châu Phóng anh hùng cứu mỹ nhân, hai người quen biết nhau từ đó!]
[Sau đó, hai người càng ngày càng thân thiết, bởi vì có chung sở thích nên còn hẹn nhau đi uống trà, kết quả khiến Hoắc Diệm nổi cơn ghen ngút trời.]
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất