Thập Niên 80: Xuyên Thành Vợ Cũ Phản Diện Của Nam Chính

Chương 44: Nói Chuyện

Trước Sau
“Thế này không phải là tôi không muốn tiếp khách mà là các người không quý trọng cơ hội được tiếp xúc với tôi. Trước đó điều kiện đã đồng ý với tôi cũng không được hối hận đâu đấy nhé.” Tô Linh Vũ ném lại một câu cho Hoắc Diệm rồi đứng dậy định đi lên tầng.

“Đợi đã!” Tạ Vinh Quân sốt ruột đứng bật dậy.

Phải kéo dài thời gian để Tô Linh Vũ chú ý đến Tạ Võ, không có cách nào khác, anh ta chỉ có thể tùy tiện tìm một chủ đề vậy.

“Thật ra… thật ra là chị dâu của cô! Cô ấy cũng muốn chăm chút cho bản thân nhưng lại không có cách, còn không… còn không phải thấy cô rất có tâm đắc đối với chuyện ăn mặc và áo quần nên muốn đến cửa học hỏi kinh nghiệm hay sao?”

“Ăn vận?” Tô Linh Vũ quay đầu nhìn Triệu Mẫn với vẻ nghi ngờ.

Bị cô nhìn như thế, biểu cảm trên gương mặt của Triệu Mẫn lại càng quẫn bách hơn, gương mặt vốn đã hơi ngăm đen còn đỏ tưng bừng, trông rõ ràng có hơi bất ngờ nhưng vẫn căng da đầu lên gật đầu.

Phản ứng này rõ ràng không phải là chuyện ăn vận rồi.

Tô Linh Vũ cũng tò mò muốn xem trong hồ lô của hai vợ chồng nhà này bán thuốc gì.

“Chuyện ăn mặc cũng không vội, đối với tôi mà nói thì điều chỉnh trạng thái của bản thân cho tốt mới là điều quan trọng nhất.” Cô ngồi xuống ghế sô pha, một đôi mắt hạnh xinh đẹp nhìn về phía Triệu Mẫn.

“Trạng thái?” Triệu Mẫn hoang mang.

“Đúng.” Tô Linh Vũ gật đầu: “Tôi thấy tay của chị rất thô ráp, có phải đã làm không ít việc nhà không? Quầng thâm dưới mắt cũng nặng, bình thường chắc chắn không nghỉ ngơi đủ rồi?”

“Còn không phải sao?” Triệu Mẫn cười hàm hậu rồi gật đầu: “Ở nhà có ba đứa con, việc nhà làm mãi không hết, ngày nào cũng phải dậy từ sáng sớm tinh mơ, mới sáng ra đã phải bận nấu bữa sáng cho cả gia đình, hoàn toàn không có thời gian ngủ đủ. Đặc biệt là Tiểu Võ nhà chúng tôi không thể rời người được, ban ngày cũng phải trông chừng nó mọi lúc mọi nơi mới được.”

Thương con thì sốt ruột, vừa tìm được cơ hội là cô ta đẩy Tạ Võ đến trước mặt Tô Linh Vũ ngay.



“Tiểu Võ, mau gọi dì Tô đi.”

Tạ Võ năm, sáu tuổi mặc một chiếc áo cũ sạch sẽ, thoạt nhìn chỉ là một bé trai khoảng bốn tuổi, trắng trẻo sạch sẽ, dáng người vừa thấp vừa gầy, trông còn hơi thiếu dinh dưỡng.

Triệu Mẫn kêu cậu bé chào hỏi nhưng hình như cậu bé không nghe thấy.

Đối diện với ánh mắt quan sát của Tô Linh Vũ, cậu bé cũng như không cảm giác được mà chỉ nhìn chằm chằm vào ngón tay của mình với ánh mắt trống rỗng, chìm đắm trong thế giới của mình.

Tô Linh Vũ ngay lập tức phát hiện ra điểm khác thường của đứa trẻ này.

[Tiểu hệ thống, đây là con trai lớn nhà họ Tạ, chính là đứa trẻ bị chẩn đoán mắc chứng tự kỷ đúng không?]

[Đúng rồi, ký chủ!]

[Sau khi nó trưởng thành sẽ thế nào?]

[Sống thảm lắm luôn, trước khi hai vợ chồng Tạ Vinh Quân qua đời còn có thể gắng gượng chăm sóc cậu ta, cậu ta còn có thể ăn no mặc ấm, nhưng sau khi hai vợ chồng Tạ Vinh Quân liên tiếp qua đời, cậu ta sống một mình, mấy thứ đáng tiền trong nhà đều bị người lừa đi, cướp đi hết, nhà cũng bị người ta chiếm mất luôn. Cậu ta biến thành người lang thang, cuối cùng ngã xuống cống nước thối cực kỳ bẩn, lại đang lúc ngày đông giá rét, sau đó thì chết rét.]

Tô Linh Vũ thở dài: [… Đúng là thảm quá mà.]

Cô bất thình lình thở dài lại không nhìn thấy hai mắt Tạ Vinh Quân đã đỏ lên, không kiềm chế được mà quay người đi, siết chặt nắm tay mới có thể khống chế được nỗi bi thương to lớn trong lòng mình.

Mà Triệu Mẫn lần đầu tiên nghe được tiếng lòng cũng lộ ra vẻ mặt khó tin, nước mắt lập tức chảy ra.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau