Thập Niên 80: Xuyên Thành Vợ Cũ Phản Diện Của Nam Chính
Chương 45: Vừa Rồi Cô Cũng Không Nói Gì Mà?
Tô Linh Vũ lấy lại bình tĩnh cũng trông thấy bộ dáng không ngừng lau nước mắt của Triệu Mẫn.
“Chị… làm sao thế, sao đột nhiên lại khóc?”
Vừa rồi cô cũng không nói gì mà?
Lẽ nào nói tay cô ta thô ráp, quầng thâm dưới mắt nặng đã làm tổn thương lòng tự trọng của cô ta sao?
Triệu Mẫn nức nở nói: “Chị chỉ, chị chỉ nghĩ… sau này thằng nhỏ không có ai quan tâm mà buồn bã trong lòng thôi.”
“Chỉ cần vừa nghĩ đến chuyện nếu tôi với lão Tạ không còn, một mình đứa trẻ này ở lại trên đời chịu tội là lòng chị lại không nhịn được mà khó chịu… Chị có khổ có mệt một chút cũng không sao, tay thô ráp, quầng thâm nặng cũng không hề gì, chỉ cần con chị sống tốt là được. Nhưng… nhưng lúc chị dẫn nó đến bệnh viện, bác sĩ lại nói nó mắc chứng tự kỷ, bị thiểu năng…”
Trong tiếng khóc của Triệu Mẫn, cảm xúc của Tạ Vinh Quân cũng càng ngày càng khó khống chế được, trong cổ họng cũng phát ra tiếng nghẹn ngào.
Cũng là mẹ của ba đứa con, Trần Ngọc Hương lại càng hiểu nỗi khổ tâm của Triệu Mẫn hơn, hai mắt bà cũng đỏ hoe.
Hoắc Tương cũng không nhịn được mà lén lau nước mắt.
Trong lúc nhất thời, bầu không khí trong phòng rất nặng nề.
Đúng lúc này, Tô Linh Vũ mở miệng nói: “Bác sĩ nói thằng nhỏ mắc chứng tự kỷ nhưng chị cũng không thể coi nó thành người mắc chứng tự kỷ được, vẫn nên hướng dẫn nó như những đứa trẻ bình thường khác đi.”
“Là… là sao?” Triệu Mẫn vội vàng lau nước mắt, nhìn cô với vẻ mặt mong chờ.
“Đầu tiên, chứng tự kỷ chưa chắc đã là thiểu năng trí tuệ, có người mắc chứng tự kỷ chính là thiên tài, hơn nữa còn là loại thiên tài rất nổi trội, chỉ là thế giới mà bọn họ nhìn thấy khác với chúng ta nhìn thấy, có hành động cứng ngắc, giao tiếp xã hội khó khăn thôi.”
“Thứ hai, con của chị chưa chắc đã mắc chứng tự kỷ, nói không chừng là chẩn đoán nhầm. Mà cho dù có mắc chứng tự kỷ thì cũng có thể kịp thời can thiệp, hướng dẫn khoa học, đào tạo khả năng tự xử lý sinh hoạt cho nó.”
“Cuối cùng, chị nhìn con của chị như thế nào thì con của chị sẽ trưởng thành như thế, cho dù nó có mắc chứng tự kỷ hay không, nhưng nếu chị tin nó là một đứa trẻ bình thường, ở bên cạnh nó, chỉ dẫn nó thì nó sẽ từ từ lớn thành bộ dáng mà chị mong muốn.”
Xuất phát từ phản xạ có điều kiện, Tô Linh Vũ một hơi nói rất nhiều điều, đợi nói xong rồi lại cảm giác được tầm nhìn kinh ngạc của mọi người rơi lên người mình, cô mới hoảng hốt phát hiện ra, trong lòng hơi lo lắng.
[Xong rồi, ta nói nhiều như thế có phải đã vượt chỉ tiêu rồi không?]
[Nguyên chủ hoàn toàn không hiểu mấy thứ này đi?]
[Lỡ như bọn họ hỏi ta biết được mấy thứ này từ đâu thì ta phải trả lời thế nào? Lẽ nào ta nói lúc nhỏ mình có kỳ ngộ, nhận được sự chỉ dạy của một ông lão râu tóc bạc phơ sao?]
Hệ thống cũng rất lo lắng: [Đáng tiếc, tuy rằng ký chủ cô rất nhiệt tình với y học nhưng chỗ này không phù hợp để thể hiện sở trường đâu.]
[Ôi, đúng vậy.]
“Oa, chị dâu, chị hiểu biết nhiều thật đó!” Đột nhiên hai mắt Hoắc Tương sáng lấp lánh: “Người gì đâu lớn lên vừa ưa nhìn lại còn lợi hại như vậy nữa chứ?”
Trần Ngọc Hương cũng nói: “Bình thường cha con cũng thích đọc sách ở phương diện y học và dưỡng sinh, mẹ còn tưởng con không đọc chứ, không ngờ con lại là một đứa trẻ hiếu học như vậy.”
Hoắc Kiến Quốc cũng nắm tay, ho khan một tiếng: “Mọi người đừng hiểu lầm, tổ tiên nhà họ Tô nhiều thế hệ theo nghề y, chỉ là mấy năm trước gia đình bỏ y theo quân nên trong nhà mới không còn bác sĩ nữa thôi.”
Tô Linh Vũ: “…”
“Chị… làm sao thế, sao đột nhiên lại khóc?”
Vừa rồi cô cũng không nói gì mà?
Lẽ nào nói tay cô ta thô ráp, quầng thâm dưới mắt nặng đã làm tổn thương lòng tự trọng của cô ta sao?
Triệu Mẫn nức nở nói: “Chị chỉ, chị chỉ nghĩ… sau này thằng nhỏ không có ai quan tâm mà buồn bã trong lòng thôi.”
“Chỉ cần vừa nghĩ đến chuyện nếu tôi với lão Tạ không còn, một mình đứa trẻ này ở lại trên đời chịu tội là lòng chị lại không nhịn được mà khó chịu… Chị có khổ có mệt một chút cũng không sao, tay thô ráp, quầng thâm nặng cũng không hề gì, chỉ cần con chị sống tốt là được. Nhưng… nhưng lúc chị dẫn nó đến bệnh viện, bác sĩ lại nói nó mắc chứng tự kỷ, bị thiểu năng…”
Trong tiếng khóc của Triệu Mẫn, cảm xúc của Tạ Vinh Quân cũng càng ngày càng khó khống chế được, trong cổ họng cũng phát ra tiếng nghẹn ngào.
Cũng là mẹ của ba đứa con, Trần Ngọc Hương lại càng hiểu nỗi khổ tâm của Triệu Mẫn hơn, hai mắt bà cũng đỏ hoe.
Hoắc Tương cũng không nhịn được mà lén lau nước mắt.
Trong lúc nhất thời, bầu không khí trong phòng rất nặng nề.
Đúng lúc này, Tô Linh Vũ mở miệng nói: “Bác sĩ nói thằng nhỏ mắc chứng tự kỷ nhưng chị cũng không thể coi nó thành người mắc chứng tự kỷ được, vẫn nên hướng dẫn nó như những đứa trẻ bình thường khác đi.”
“Là… là sao?” Triệu Mẫn vội vàng lau nước mắt, nhìn cô với vẻ mặt mong chờ.
“Đầu tiên, chứng tự kỷ chưa chắc đã là thiểu năng trí tuệ, có người mắc chứng tự kỷ chính là thiên tài, hơn nữa còn là loại thiên tài rất nổi trội, chỉ là thế giới mà bọn họ nhìn thấy khác với chúng ta nhìn thấy, có hành động cứng ngắc, giao tiếp xã hội khó khăn thôi.”
“Thứ hai, con của chị chưa chắc đã mắc chứng tự kỷ, nói không chừng là chẩn đoán nhầm. Mà cho dù có mắc chứng tự kỷ thì cũng có thể kịp thời can thiệp, hướng dẫn khoa học, đào tạo khả năng tự xử lý sinh hoạt cho nó.”
“Cuối cùng, chị nhìn con của chị như thế nào thì con của chị sẽ trưởng thành như thế, cho dù nó có mắc chứng tự kỷ hay không, nhưng nếu chị tin nó là một đứa trẻ bình thường, ở bên cạnh nó, chỉ dẫn nó thì nó sẽ từ từ lớn thành bộ dáng mà chị mong muốn.”
Xuất phát từ phản xạ có điều kiện, Tô Linh Vũ một hơi nói rất nhiều điều, đợi nói xong rồi lại cảm giác được tầm nhìn kinh ngạc của mọi người rơi lên người mình, cô mới hoảng hốt phát hiện ra, trong lòng hơi lo lắng.
[Xong rồi, ta nói nhiều như thế có phải đã vượt chỉ tiêu rồi không?]
[Nguyên chủ hoàn toàn không hiểu mấy thứ này đi?]
[Lỡ như bọn họ hỏi ta biết được mấy thứ này từ đâu thì ta phải trả lời thế nào? Lẽ nào ta nói lúc nhỏ mình có kỳ ngộ, nhận được sự chỉ dạy của một ông lão râu tóc bạc phơ sao?]
Hệ thống cũng rất lo lắng: [Đáng tiếc, tuy rằng ký chủ cô rất nhiệt tình với y học nhưng chỗ này không phù hợp để thể hiện sở trường đâu.]
[Ôi, đúng vậy.]
“Oa, chị dâu, chị hiểu biết nhiều thật đó!” Đột nhiên hai mắt Hoắc Tương sáng lấp lánh: “Người gì đâu lớn lên vừa ưa nhìn lại còn lợi hại như vậy nữa chứ?”
Trần Ngọc Hương cũng nói: “Bình thường cha con cũng thích đọc sách ở phương diện y học và dưỡng sinh, mẹ còn tưởng con không đọc chứ, không ngờ con lại là một đứa trẻ hiếu học như vậy.”
Hoắc Kiến Quốc cũng nắm tay, ho khan một tiếng: “Mọi người đừng hiểu lầm, tổ tiên nhà họ Tô nhiều thế hệ theo nghề y, chỉ là mấy năm trước gia đình bỏ y theo quân nên trong nhà mới không còn bác sĩ nữa thôi.”
Tô Linh Vũ: “…”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất