Thập Niên 90: Chuyện Náo Nhiệt Hằng Ngày Ở Đồn Cảnh Sát

Chương 15: Căn Phòng Bí Ẩn Ở Khách Sạn

Trước Sau
"Cô vừa rồi thật thông minh," Chu Cẩn nịnh nọt nói, "Tôi hiểu được cô cố ý trêu chọc cô ta, kết quả cô ta còn cảm thấy cô hiểu mình, làm sao có thể làm được như vậy?"

Là một sale bất động sản, Mục Tích không chỉ có thể đánh giá chính xác tính cách của người khác mà còn có thể nhanh chóng lên kế hoạch "công lược" khác nhau.

Lưu Kim Mai có đặc điểm quá rõ ràng, cô đã tính toán hết mọi thứ.

"Tôi thật sự hiểu cô ta," Mục Tích nói, "Có thể làm tốt công việc và dành thời gian cho con cái, có thể làm được cả hai việc như vậy rất ít người làm được. Đàn ông có thể xây dựng sự nghiệp, phụ nữ đương nhiên cũng có thể xây dựng sự nghiệp."

Chu Cẩn liên tục gật đầu, "Giấc mơ của tôi là lấy một phú bà, rồi ở nhà cùng vợ dạy con!"

Lâm Thư Diễm: "..."

Anh im lặng một lát, nhìn về phía Mục Tích.

Trong suốt thời gian làm việc mấy tháng qua, anh chưa bao giờ nghĩ đến cách "thu phục" những người gây rắc rối như vậy.

Mục Tích... có chút thông minh.

Mục Tích quay đầu nhìn về phía Lâm Thư Diễm và An Lương Quân, "Dù sao đi nữa, chúng ta phải đoàn kết, cố gắng tìm Lưu Dương, đúng không?"

Lâm Thư Diễm: "... Đúng."

An Lương Quân hừ một tiếng.

Lâm Thư Diễm do dự nhìn Mục Tích.

Mục Tích cười nói: "Có vấn đề gì à?"

"Cô..." Lâm Thư Diễm lúng túng một lúc lâu, mới hỏi, "Cô có thể dạy tôi một chút không, về cách đối phó với những người gây rắc rối?"



"Có thể chứ," Mục Tích nói, "Không biết xấu hổ là được."

Lâm Thư Diễm: "?"

Mục Tích nói: "Da mặt dày, mặt dày mày dạn, họ khóc thì mình cũng khóc, họ đánh một cái thì khóc thảm hơn."

Lâm Thư Diễm: "..."

An Lương Quân cười lạnh nói: "Những chiêu trò vô dụng của cô, ai mà nghe?"

Hắn quay đầu nhìn về phía Lâm Thư Diễm đang suy nghĩ.

Ôi chao, đang suy nghĩ cái gì vậy?

Xong rồi, người mới xuất sắc nhất sắp bị hủy hoại!

---

Bốn người chia ra nhiều hướng, Mục Tích trực tiếp đến khách sạn Minh Hi.

Chu Cẩn khó hiểu nói: "Cô không phải vừa mới đến khách sạn Minh Hi, nói cái gì mà ma quỷ, còn phải đi lại nữa à?"

"Có một điểm đáng ngờ, tôi nhất định phải xác nhận."

An Lương Quân lười biếng ngồi trong xe, "Cô cứ đi đi, xem có thể tìm thấy gì."

Chu Cẩn nhìn về phía An Lương Quân, "Anh Quân, anh phát hiện điểm đáng ngờ à?"

An Lương Quân: "... Lo lái xe đi!"



Mục Tích biết An Lương Quân làm việc không tích cực, nên không muốn tranh cãi với hắn.

Thực tế, những người làm việc trong đội của họ đều không tích cực lắm, nếu không thì Đường đồn trưởng cũng sẽ không gấp đến mức muốn nhảy tường.

Mục Tích không biết nguyên nhân sâu xa, không dám tùy tiện phán đoán.

Cô đi vào sảnh của khách sạn Minh Hi, Bao Hành vừa mở máy tính tiền để đếm số tiền kiếm được hôm nay, trong đó có khá nhiều tờ tiền 100.

"Hôm nay thu nhập không tệ nhỉ?"

Bao Hành lập tức đóng máy tính tiền lại, thấy là Mục Tích thì sắc mặt mới dịu đi, "Thanh Thiên đại nhân, cô làm tôi sợ muốn chết! Tôi còn tưởng là cướp."

"Sợ thì cẩn thận một chút," Mục Tích nói, "Tôi còn muốn lên lầu điều tra thêm."

"Lại đến nữa à? Đừng làm vậy, chỗ tôi thật sự không có ma quỷ đâu, tôi còn muốn làm ăn mà!"

Mục Tích chẳng để ý đến lời can ngăn của Bao Hành, cứ thế chạy thẳng lên lầu.

Bao Hành vội đuổi theo, “Bao Công đại nhân, ngài có bằng chứng gì chứng minh nơi này có ma quỷ chứ? Nếu chuyện này bị đồn ra ngoài, khách sạn của tôi còn làm ăn được nữa không?”

Mục Tích đáp: “Tôi đến đây không phải để điều tra có ma hay không, mà là để tìm người.”

“Càng không thể rồi! Các người đã kiểm tra kỹ lưỡng rồi mà. Ngài... Ngài không phải là đến để quét sạch nơi này chứ?!”

Mục Tích không muốn dây dưa với Bao Hành nữa.

Cô đi thẳng đến gian phòng giữa, nơi người ta nói có ma.

Người đàn ông kể lại rằng, đêm đó hắn cũng nghe thấy tiếng gõ tường.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau