Thập Niên 90: Chuyện Náo Nhiệt Hằng Ngày Ở Đồn Cảnh Sát
Chương 23: Căn Phòng Bí Ẩn Ở Khách Sạn
Nhưng đã là hạng cuối cùng thì là hạng cuối cùng, dù Đường Anh Võ có nói thẳng ra thì cũng không thể biến hạng cuối thành hạng nhất được.
Ông cảm thấy hơi mất lý.
Đúng lúc đó, giọng nói của Mục Tích vang lên: "Vị cảnh sát hình sự này là người đã tham gia cuộc thi quân sự lần trước à?"
Chu Cẩn nói: "Cái gì mà cảnh sát hình sự, hắn cũng là người mới y như chúng ta."
"Chưa tham gia thi đấu đã bắt đầu thổi phồng rồi à?" Mục Tích vỗ tay với Tạ Liên, "Về khoản mặt dày thì anh số một rồi, tôi phải học hỏi anh mới được. Người ta đạt hạng nhất còn liên quan gì đến anh? Anh là cổ đông à?"
Tạ Liên: "..."
Đường Anh Võ cố gắng kìm nén nhưng khóe miệng vẫn cứ nhếch lên, "Tiểu Mục đừng nói nữa, cảnh sát phải đoàn kết hòa bình."
"Sếp à, đừng xen vào chuyện này," Mục Tích kéo Lâm Thư Diễm vào cuộc tranh luận, "Thành tích của anh có bằng Lâm Thư Diễm này không? Anh có dám đánh nhau với anh ấy không? Nào, chúng ta tập luyện một chút đi."
Tạ Liên: "..."
Cậu cùng Lâm Thư Diễm cùng khóa, nên biết rõ Lâm Thư Diễm.
Lâm Thư Diễm liếc nhìn Tạ Liên, nói: "Trong trường cảnh sát, ba người giỏi nhất không có hắn."
"Hay là hắn xếp hạng mười?"
"À, không để ý."
Tạ Liên: "..."
Mục Tích châm biếm rất độc địa.
Chu Cẩn cười nhạt, "Tôi nhớ ra rồi, kỳ thi tốt nghiệp cuối cùng của hắn, không phân chuyên ngành mà xếp hạng toàn trường thứ hai trăm năm mươi. Còn lão Lâm của chúng ta thì xếp hạng nhất, đương nhiên không biết đến hắn rồi."
Mục Tích "Ái u" một tiếng, xoa tay, rồi đưa tay về phía Tạ Liên, "Trong trường cảnh sát có hai nghìn người, hóa ra đồng chí là người ngốc à! Xếp hạng cao như vậy mà không biết khoe khoang! Đồng chí ngốc, vừa nãy tôi còn khách sáo với anh quá!"
Cái này tựa như là đang mắng cậu à?
Đường Anh Võ quay sang cười hì hì với những người khác trong văn phòng, rồi nhanh chóng trở lại vẻ nghiêm túc.
Nhiễm Hưng Bình che mặt, không thể cứu vãn tình hình cho Tạ Liên nữa.
Cậu thật sự quá ngốc.
Tạ Liên nhìn Ứng Thời An cầu cứu.
Thấy vậy, Mục Tích và những người khác cũng nhìn về phía Ứng Thời An.
Ứng Thời An nói: "Xin lỗi."
Tạ Liên ngạc nhiên: "Tôi à?"
Ứng Thời An nhìn cậu mà không nói gì.
Cuối cùng, Tạ Liên đành phải nói lời xin lỗi.
Mục Tích vẫy tay với cậu: "Không cần đâu, đồng chí 250 ạ. Trong lòng tôi vẫn kính trọng anh, anh nhất định phải nhớ điều này."
* 250: Ở Trung Quốc, hầu như mọi người đều rất ghét con số 250 (èr bǎi wǔ) bởi nó đồng nghĩa với sự sỉ nhục, mang ý nghĩa mắng chửi người đối diện. Họ thường gọi một kẻ ngu ngốc hoặc nói chuyện không đứng đắn, làm việc không nghiêm túc, hành xử một cách tùy tiện là 250.
Tạ Liên: "!"
Danh sách kẻ thù của cậu lại thêm một người nữa rồi!
"Được rồi," Đường Anh Võ nói, "Mọi người đi làm việc đi. Cãi nhau ầm ĩ thế này, mất mặt cho cảnh sát lắm. Nếu để tôi nghe thấy lần nữa, đừng trách tôi trở mặt!"
Ứng Thời An lạnh lùng nói: "Sau này về, tôi sẽ bắt Tạ Liên viết bản kiểm điểm năm nghìn chữ nộp lên đồn cảnh sát, ngài đừng tìm hắn để trút giận nữa."
Mục Tích lén lút nhìn Ứng Thời An.
Cô nhận ra Ứng Thời An không dễ đối phó như vẻ bề ngoài.
Khi nãy, khi họ cãi nhau với Tạ Liên, anh rõ ràng là đội trưởng nhưng lại không ngăn cản.
Giờ lại phạt Tạ Liên nặng như vậy, không biết anh đứng về phía nào.
Thật khó đoán.
Nhiễm Hưng Bình để ý thấy ánh mắt của Mục Tích, cố ý ho một tiếng rồi nháy mắt với Ứng Thời An.
Ứng Thời An vẫn bình tĩnh như thường, dường như không để ý.
Anh đi ngang qua Mục Tích, đi đến chỗ Đường Anh Võ để bàn công việc.
Mục Tích bĩu môi, cùng Chu Cẩn ra về.
"Cái đội trưởng Ứng kia thật lợi hại nhỉ? Lạnh lùng như băng, thật kỳ quái."
Chu Cẩn nói: "Rất lợi hại, là thiên tài đấy. Thiên tài thường có tính cách kỳ quái mà. Nghe nói trong mắt anh ta chỉ có vụ án, những chuyện khác đều mặc kệ. Khi anh ta dẫn đội, mọi người làm việc rất lộn xộn nhưng anh ta không báo cấp trên, chỉ cần phá được án là được."
Ông cảm thấy hơi mất lý.
Đúng lúc đó, giọng nói của Mục Tích vang lên: "Vị cảnh sát hình sự này là người đã tham gia cuộc thi quân sự lần trước à?"
Chu Cẩn nói: "Cái gì mà cảnh sát hình sự, hắn cũng là người mới y như chúng ta."
"Chưa tham gia thi đấu đã bắt đầu thổi phồng rồi à?" Mục Tích vỗ tay với Tạ Liên, "Về khoản mặt dày thì anh số một rồi, tôi phải học hỏi anh mới được. Người ta đạt hạng nhất còn liên quan gì đến anh? Anh là cổ đông à?"
Tạ Liên: "..."
Đường Anh Võ cố gắng kìm nén nhưng khóe miệng vẫn cứ nhếch lên, "Tiểu Mục đừng nói nữa, cảnh sát phải đoàn kết hòa bình."
"Sếp à, đừng xen vào chuyện này," Mục Tích kéo Lâm Thư Diễm vào cuộc tranh luận, "Thành tích của anh có bằng Lâm Thư Diễm này không? Anh có dám đánh nhau với anh ấy không? Nào, chúng ta tập luyện một chút đi."
Tạ Liên: "..."
Cậu cùng Lâm Thư Diễm cùng khóa, nên biết rõ Lâm Thư Diễm.
Lâm Thư Diễm liếc nhìn Tạ Liên, nói: "Trong trường cảnh sát, ba người giỏi nhất không có hắn."
"Hay là hắn xếp hạng mười?"
"À, không để ý."
Tạ Liên: "..."
Mục Tích châm biếm rất độc địa.
Chu Cẩn cười nhạt, "Tôi nhớ ra rồi, kỳ thi tốt nghiệp cuối cùng của hắn, không phân chuyên ngành mà xếp hạng toàn trường thứ hai trăm năm mươi. Còn lão Lâm của chúng ta thì xếp hạng nhất, đương nhiên không biết đến hắn rồi."
Mục Tích "Ái u" một tiếng, xoa tay, rồi đưa tay về phía Tạ Liên, "Trong trường cảnh sát có hai nghìn người, hóa ra đồng chí là người ngốc à! Xếp hạng cao như vậy mà không biết khoe khoang! Đồng chí ngốc, vừa nãy tôi còn khách sáo với anh quá!"
Cái này tựa như là đang mắng cậu à?
Đường Anh Võ quay sang cười hì hì với những người khác trong văn phòng, rồi nhanh chóng trở lại vẻ nghiêm túc.
Nhiễm Hưng Bình che mặt, không thể cứu vãn tình hình cho Tạ Liên nữa.
Cậu thật sự quá ngốc.
Tạ Liên nhìn Ứng Thời An cầu cứu.
Thấy vậy, Mục Tích và những người khác cũng nhìn về phía Ứng Thời An.
Ứng Thời An nói: "Xin lỗi."
Tạ Liên ngạc nhiên: "Tôi à?"
Ứng Thời An nhìn cậu mà không nói gì.
Cuối cùng, Tạ Liên đành phải nói lời xin lỗi.
Mục Tích vẫy tay với cậu: "Không cần đâu, đồng chí 250 ạ. Trong lòng tôi vẫn kính trọng anh, anh nhất định phải nhớ điều này."
* 250: Ở Trung Quốc, hầu như mọi người đều rất ghét con số 250 (èr bǎi wǔ) bởi nó đồng nghĩa với sự sỉ nhục, mang ý nghĩa mắng chửi người đối diện. Họ thường gọi một kẻ ngu ngốc hoặc nói chuyện không đứng đắn, làm việc không nghiêm túc, hành xử một cách tùy tiện là 250.
Tạ Liên: "!"
Danh sách kẻ thù của cậu lại thêm một người nữa rồi!
"Được rồi," Đường Anh Võ nói, "Mọi người đi làm việc đi. Cãi nhau ầm ĩ thế này, mất mặt cho cảnh sát lắm. Nếu để tôi nghe thấy lần nữa, đừng trách tôi trở mặt!"
Ứng Thời An lạnh lùng nói: "Sau này về, tôi sẽ bắt Tạ Liên viết bản kiểm điểm năm nghìn chữ nộp lên đồn cảnh sát, ngài đừng tìm hắn để trút giận nữa."
Mục Tích lén lút nhìn Ứng Thời An.
Cô nhận ra Ứng Thời An không dễ đối phó như vẻ bề ngoài.
Khi nãy, khi họ cãi nhau với Tạ Liên, anh rõ ràng là đội trưởng nhưng lại không ngăn cản.
Giờ lại phạt Tạ Liên nặng như vậy, không biết anh đứng về phía nào.
Thật khó đoán.
Nhiễm Hưng Bình để ý thấy ánh mắt của Mục Tích, cố ý ho một tiếng rồi nháy mắt với Ứng Thời An.
Ứng Thời An vẫn bình tĩnh như thường, dường như không để ý.
Anh đi ngang qua Mục Tích, đi đến chỗ Đường Anh Võ để bàn công việc.
Mục Tích bĩu môi, cùng Chu Cẩn ra về.
"Cái đội trưởng Ứng kia thật lợi hại nhỉ? Lạnh lùng như băng, thật kỳ quái."
Chu Cẩn nói: "Rất lợi hại, là thiên tài đấy. Thiên tài thường có tính cách kỳ quái mà. Nghe nói trong mắt anh ta chỉ có vụ án, những chuyện khác đều mặc kệ. Khi anh ta dẫn đội, mọi người làm việc rất lộn xộn nhưng anh ta không báo cấp trên, chỉ cần phá được án là được."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất