Thập Niên 90: Chuyện Náo Nhiệt Hằng Ngày Ở Đồn Cảnh Sát
Chương 49: Căn Phòng Bí Ẩn Ở Khách Sạn
Lâm Thư Diễm nhận ra tình hình không ổn.
Ứng Thời An vẫn bình thường, nhưng Mục Tích thì không...
Cô nhìn Ứng Thời An với ánh mắt như thể vừa khám phá ra một mỏ vàng khổng lồ, còn nắm chặt tay anh và gọi ba tiếng “Bảo bối”.
Lâm Thư Diễm lo lắng Mục Tích sẽ gây thù với Ứng Thời An, vì biết mối quan hệ giữa đồn cảnh sát và đội hình sự không mấy tốt đẹp vì vụ tên 250.
Anh ta đến bên cạnh Mục Tích, nhẹ nhàng kéo tay cô và thì thầm: “Khắc chế một chút.”
Đừng làm mất đi “mỏ vàng” này.
Ứng Thời An thấy Lâm Thư Diễm và Mục Tích ‘thân mật’ đứng gần nhau như vậy thì nhíu mày.
Lâm Thư Diễm thấy vậy cũng không dám nói gì.
Tại học viện cảnh sát, ai cũng biết Ứng Thời An, Lâm Thư Diễm cũng rất kính trọng vị tiền bối này.
Chỉ là tính cách anh trầm ổn nên không dễ bộc lộ ra ngoài.
Mục Tích lúc này mới thu lại ánh mắt nhìn “thổ hào”.
Cô từ chối một cách đau lòng: “Mặc dù tôi rất thích tiền, nhưng thật sự không cần anh tốn tâm tư.”
Lâm Thư Diễm: “?”
Ứng Thời An cũng không muốn bàn chuyện này trước mặt Lâm Thư Diễm, anh hỏi: “Em nói những bức ảnh đó có vấn đề gì?”
Lâm Thư Diễm: “?”
Sao lại chuyển sang bàn công việc rồi?
Tuy nhiên, anh ta cũng có thể học hỏi thêm.
Lâm Thư Diễm nhìn Ứng Thời An một cách cẩn thận, chờ nghe ý kiến của anh.
Ứng Thời An lại không hề phản ứng.
Lâm Thư Diễm cảm thấy có gì đó không ổn, dường như Ứng Thời An không mấy chào đón anh ta.
“Tôi nghi ngờ ảnh chụp trong nhà Mạnh Xương Vũ không phải là Hoàng Du.”
Lâm Thư Diễm chợt nhận ra điều gì đó.
Trong đầu anh ta nhanh chóng hiện lên những bức ảnh đó, rồi so sánh với album ảnh mà Mục Tích lấy ra. Có vẻ như có một vài điểm không trùng khớp...
Mục Tích lật đến trang ảnh chụp chung của ba người Hoàng Du.
“Anh nhìn này, Hoàng Du và Hoàng Di là chị em ruột, hai người rất giống nhau. Đặc biệt là vào thời điểm đó, máy ảnh không có độ phân giải cao, các đường nét trên khuôn mặt không rõ ràng lắm. Chỉ nhìn ảnh thôi thì khó mà phân biệt được hai người.”
Mục Tích đưa cho Ứng Thời An bức ảnh khỏa thân trong nhà Mạnh Xương Vũ. “Có vài bức ảnh chụp đến tận mắt cá chân, ở đó có một chấm đen nhỏ. Tôi xem qua chân của Hoàng Di, cô ấy có một nốt ruồi ở vị trí đó.”
Lâm Thư Diễm nhớ lại lúc nãy trên xe, Mục Tích đã cúi đầu quan sát rất kỹ.
Ứng Thời An hỏi: “Còn manh mối nào khác không?”
“Hoàng Di nói cô ấy từng bị bệnh và quên một số chuyện. Điều này xảy ra lúc Hoàng Du mất tích. Tôi nghĩ chúng ta nên điều tra thêm về điểm này.”
Kết hợp với những thông tin hiện tại, Lâm Thư Diễm rút ra một kết luận khiến anh ta ngạc nhiên, “Chẳng lẽ Hoàng Di đã bị... và Hoàng Quốc Đống biết chuyện này?”
Mục Tích không phủ nhận cũng không đồng ý, cô im lặng nhìn Ứng Thời An.
Ứng Thời An nói: “Tôi hiểu rồi, vất vả.”
Anh định quay người đi nhưng Mục Tích gọi lại, “Ứng đội!”
Ứng Thời An dừng lại.
Mục Tích cười nhẹ nhàng nói: “Nhớ nói với anh chàng 250 kia là chúng ôi là người phát hiện ra tình tiết này trước nhé.”
Trước đây, Lâm Thư Diễm sẽ cho rằng Mục Tích đang nói đùa.
Nhưng bây giờ...
Lâm Thư Diễm nói: “Đúng vậy, chính là Mục Tích, nhớ nói với cậu ta như vậy.”
Ứng Thời An nhìn Lâm Thư Diễm, trong đầu anh lóe lên một từ – “Phụ xướng phu tùy”.
Anh lạnh lùng đáp lại.
Khi Ứng Thời An đi rồi, Mục Tích bĩu môi, nói: “Anh nhìn xem, anh ta quả nhiên có vấn đề.”
Lâm Thư Diễm nghiêm túc chờ Mục Tích nói tiếp, “Vấn đề gì?”
“Nói là chúng ta phát hiện trước, anh ta lại trở nên lạnh lùng. Anh ta chắc chắn muốn giành công! Chúng ta phải cẩn thận, vụ án này hơn hai mươi năm trước mà chúng ta lại là người phát hiện ra!”
Lâm Thư Diễm động viên Mục Tích, “Tốt! Chúng ta phải cẩn thận.”
Nhưng... liệu Ứng Thời An có ý như vậy không?
Ứng Thời An vẫn bình thường, nhưng Mục Tích thì không...
Cô nhìn Ứng Thời An với ánh mắt như thể vừa khám phá ra một mỏ vàng khổng lồ, còn nắm chặt tay anh và gọi ba tiếng “Bảo bối”.
Lâm Thư Diễm lo lắng Mục Tích sẽ gây thù với Ứng Thời An, vì biết mối quan hệ giữa đồn cảnh sát và đội hình sự không mấy tốt đẹp vì vụ tên 250.
Anh ta đến bên cạnh Mục Tích, nhẹ nhàng kéo tay cô và thì thầm: “Khắc chế một chút.”
Đừng làm mất đi “mỏ vàng” này.
Ứng Thời An thấy Lâm Thư Diễm và Mục Tích ‘thân mật’ đứng gần nhau như vậy thì nhíu mày.
Lâm Thư Diễm thấy vậy cũng không dám nói gì.
Tại học viện cảnh sát, ai cũng biết Ứng Thời An, Lâm Thư Diễm cũng rất kính trọng vị tiền bối này.
Chỉ là tính cách anh trầm ổn nên không dễ bộc lộ ra ngoài.
Mục Tích lúc này mới thu lại ánh mắt nhìn “thổ hào”.
Cô từ chối một cách đau lòng: “Mặc dù tôi rất thích tiền, nhưng thật sự không cần anh tốn tâm tư.”
Lâm Thư Diễm: “?”
Ứng Thời An cũng không muốn bàn chuyện này trước mặt Lâm Thư Diễm, anh hỏi: “Em nói những bức ảnh đó có vấn đề gì?”
Lâm Thư Diễm: “?”
Sao lại chuyển sang bàn công việc rồi?
Tuy nhiên, anh ta cũng có thể học hỏi thêm.
Lâm Thư Diễm nhìn Ứng Thời An một cách cẩn thận, chờ nghe ý kiến của anh.
Ứng Thời An lại không hề phản ứng.
Lâm Thư Diễm cảm thấy có gì đó không ổn, dường như Ứng Thời An không mấy chào đón anh ta.
“Tôi nghi ngờ ảnh chụp trong nhà Mạnh Xương Vũ không phải là Hoàng Du.”
Lâm Thư Diễm chợt nhận ra điều gì đó.
Trong đầu anh ta nhanh chóng hiện lên những bức ảnh đó, rồi so sánh với album ảnh mà Mục Tích lấy ra. Có vẻ như có một vài điểm không trùng khớp...
Mục Tích lật đến trang ảnh chụp chung của ba người Hoàng Du.
“Anh nhìn này, Hoàng Du và Hoàng Di là chị em ruột, hai người rất giống nhau. Đặc biệt là vào thời điểm đó, máy ảnh không có độ phân giải cao, các đường nét trên khuôn mặt không rõ ràng lắm. Chỉ nhìn ảnh thôi thì khó mà phân biệt được hai người.”
Mục Tích đưa cho Ứng Thời An bức ảnh khỏa thân trong nhà Mạnh Xương Vũ. “Có vài bức ảnh chụp đến tận mắt cá chân, ở đó có một chấm đen nhỏ. Tôi xem qua chân của Hoàng Di, cô ấy có một nốt ruồi ở vị trí đó.”
Lâm Thư Diễm nhớ lại lúc nãy trên xe, Mục Tích đã cúi đầu quan sát rất kỹ.
Ứng Thời An hỏi: “Còn manh mối nào khác không?”
“Hoàng Di nói cô ấy từng bị bệnh và quên một số chuyện. Điều này xảy ra lúc Hoàng Du mất tích. Tôi nghĩ chúng ta nên điều tra thêm về điểm này.”
Kết hợp với những thông tin hiện tại, Lâm Thư Diễm rút ra một kết luận khiến anh ta ngạc nhiên, “Chẳng lẽ Hoàng Di đã bị... và Hoàng Quốc Đống biết chuyện này?”
Mục Tích không phủ nhận cũng không đồng ý, cô im lặng nhìn Ứng Thời An.
Ứng Thời An nói: “Tôi hiểu rồi, vất vả.”
Anh định quay người đi nhưng Mục Tích gọi lại, “Ứng đội!”
Ứng Thời An dừng lại.
Mục Tích cười nhẹ nhàng nói: “Nhớ nói với anh chàng 250 kia là chúng ôi là người phát hiện ra tình tiết này trước nhé.”
Trước đây, Lâm Thư Diễm sẽ cho rằng Mục Tích đang nói đùa.
Nhưng bây giờ...
Lâm Thư Diễm nói: “Đúng vậy, chính là Mục Tích, nhớ nói với cậu ta như vậy.”
Ứng Thời An nhìn Lâm Thư Diễm, trong đầu anh lóe lên một từ – “Phụ xướng phu tùy”.
Anh lạnh lùng đáp lại.
Khi Ứng Thời An đi rồi, Mục Tích bĩu môi, nói: “Anh nhìn xem, anh ta quả nhiên có vấn đề.”
Lâm Thư Diễm nghiêm túc chờ Mục Tích nói tiếp, “Vấn đề gì?”
“Nói là chúng ta phát hiện trước, anh ta lại trở nên lạnh lùng. Anh ta chắc chắn muốn giành công! Chúng ta phải cẩn thận, vụ án này hơn hai mươi năm trước mà chúng ta lại là người phát hiện ra!”
Lâm Thư Diễm động viên Mục Tích, “Tốt! Chúng ta phải cẩn thận.”
Nhưng... liệu Ứng Thời An có ý như vậy không?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất