Thập Niên 90: Gả Cho Ông Chủ Than
Chương 11:
Cảm giác nguy cơ nhất thời kéo đầy, dưới sự dạy dỗ của Hứa Tuệ Anh từng bước một phát triển dựa theo Tỳ Hưu.
Chưa đầy ba năm đã tiết kiệm được gần năm nghìn.
Chỉ là, một nhà ba người không thích khoe khoang chuyện tiết kiệm tiền ra.
Ở trong mắt người không biết chuyện cô vẫn là hình tượng tiêu tiền như nước, dù sao cô gái thích ăn mặc nào không tốn tiền?
Hứa Tuệ Anh ngay từ đầu còn muốn làm sáng tỏ.
Tướng mạo con gái đã đủ chói mắt, nếu lại thêm cái danh hiệu "Tiêu tiền như nước", sợ là khó tìm nhà chồng.
Vẫn là Tùng Trí Uyên khuyên bà.
Lý do của Tùng Trí Uyên vô cùng thô bạo, con gái từ nhỏ đã thích tự mãn, lúc không kết hôn tiền của mình muốn tiêu như thế nào là có thể tiêu như thế đó, là tiêu hay tiết kiệm toàn bộ do chính cô quyết định.
Nếu vì kết hôn giả bộ cần kiệm giả bộ mộc mạc, chẳng lẽ có thể giả bộ cả đời?
Còn nữa, kết hôn nếu so với không kết hôn còn kém hơn, thích gì cũng bị đè ép, vậy kết hôn làm gì?
Sợ là đầu óc hôn mê!
Hai người chỉ có một mình Tùng Kỳ là con gái, trong nhà không thiếu chén cơm của cô, cần gì phải gấp gáp muốn cô lập gia đình chứ?
Hứa Tuệ Anh cân nhắc, cảm thấy ông xã nói có đạo lý, dứt khoát lười quản.
Vì thế, Miêu Miêu trên lầu đã có vài đối tượng, Tùng Kỳ vẫn là hoa mẫu đơn.
Tùng Kỳ lại vẫn rất vui vẻ như thường.
Còn không à, vừa mới cất kỹ quần áo, tiếng máy nhắn tin vang lên.
Cô cầm lên nhìn, bạn học trung học gọi cô đến phòng karaoke tụ họp.
Người gọi cô là Khương Bình, hai người trước đây chơi rất thân.
Nếu nói chơi thân với Khúc Miêu Miêu là tình cảm từ nhỏ, vậy thân với Khương Bình lại là vì học dốt tương thích.
Sau khi tốt nghiệp, Khương Bình chạy đến tỉnh Quảng Châu làm việc.
Lúc này ở Quảng thị, Thâm thị phát triển nhanh, khắp nơi đều là công trường nhà máy, xem như lựa chọn đầu tiên của người làm công.
Lần trước hai người gặp mặt vẫn là lúc lễ mừng năm mới.
Lúc ấy Khương Bình ăn mặc rất thời thượng, giày đinh tán áo len bó sát người sáng bóng, bên ngoài mặc áo lông màu đỏ, phối hợp với mái tóc màu đỏ rượu gợn sóng, vừa nhìn đã biết là từ bên ngoài trở về.
Nghe nói bên kia tùy tiện tìm một nhà máy thì tiền lương hàng tháng đã có thể đạt tới năm sáu trăm, rất nhiều người hâm mộ đến mắt biến thành màu xanh.
Hận không thể lập tức ném con trai con gái nhà mình đi làm công.
Ngay cả dì Cảnh cũng cảm khái nhiều lần, dự định để Miêu Miêu sau khi tốt nghiệp sẽ phát triển về phía Nam, ở bên kia ra sức làm việc vài năm rồi quay về Dung Thành, còn trêu ghẹo Tùng Kỳ có muốn đi hay không, cùng Miêu Miêu có thể chăm sóc lẫn nhau.
Tùng Kỳ cười ha hả.
Đôi khi các dì còn ngây thơ hơn.
Kỳ thật chỗ nào dễ dàng như vậy chứ.
Khương Bình lén tiết lộ với cô trong nhà máy cực kì mệt mỏi.
Một ngày ít nhất phải đi làm mười ba, mười bốn giờ, không chỉ có thời gian làm việc dài, tiền lương vẫn phải tính toán rõ.
Tân thủ như cô ấy, một tháng mệt chết mệt sống kiếm ba bốn trăm, quen tay đại khái mới có thể cầm năm trăm.
Ngoại trừ tiền lương cao hơn nhà máy quốc doanh, phúc lợi gì cũng không có.
Mọi người luôn cảm thấy phía Nam kiếm tiền nhanh, liều mạng hỏi cô ấy kiếm được bao nhiêu tiền, có phải sẽ mua đồ điện gia dụng hoặc là đổi nhà các loại hay không. Cha mẹ cô ấy sĩ diện, đã sớm thổi phồng ra ngoài, cô ấy chỉ có thể thuận theo nói ra lời nói dối.
Lúc này về Dung Thành, chẳng lẽ trong nhà xảy ra chuyện gì?
Nhưng Tùng Kỳ nhanh chóng bác bỏ ý nghĩ này.
Nếu xảy ra chuyện, Khương Bình sẽ không có tâm tư đến sàn nhảy ca hát.
Cô trở về phòng ngủ thay áo ba lỗ màu trắng thắt lưng cộng thêm quần đùi cao bồi màu xanh nhạt, chân đi giày hồi lực màu trắng, dáng người có lồi có lõm nhất thời lộ ra không bỏ sót, đạp xe đạp màu da cam chậm rãi đi về phía quán Karaoke Love Water.
Nhà hàng gần quán Karaoke Love Water
“Hoa khôi lớp chúng ta không phải sẽ không đến đấy chứ?”
“Tôi gọi, cô ấy khẳng định sẽ tới.”
Khương Bình cầm táo, vừa ăn vừa chế nhạo nhìn về phía người đàn ông mặc âu phục trong góc: "Viên Hợp, cậu giấu rất kỹ đấy. Lúc đi học ai trong chúng tôi cũng không nhìn ra cậu thích Tùng Kỳ.”
“Lúc trước không có thành tích, không có lòng tin thổ lộ.”
“Hiện tại có?”
“Xem ra phát đạt rồi, có cơ hội dẫn chúng tôi cùng phát tài.”
“Đúng đúng, có chuyện tốt thì gọi chúng tôi.”
Viên Hợp cười cười, mở một lon bia nói: "Chưa nói tới phát đạt, chỉ là cảm thấy có thể lập nghiệp rồi.”
Lời nói tuy khiêm tốn, nhưng giữa hai lông mày lại là thái độ đắc ý mãn nguyện.
Mọi người lại chế nhạo giễu cợt một hồi, bắt đầu ra chủ ý cho anh ta.
Cậu một lời tôi một câu, đủ loại, phương thức thổ lộ kỳ lạ cổ quái, mọi người vừa nghĩ chủ ý vừa cười ha ha.
Đang nói, Tùng Kỳ được nhân viên phục vụ dẫn vào.
Chưa đầy ba năm đã tiết kiệm được gần năm nghìn.
Chỉ là, một nhà ba người không thích khoe khoang chuyện tiết kiệm tiền ra.
Ở trong mắt người không biết chuyện cô vẫn là hình tượng tiêu tiền như nước, dù sao cô gái thích ăn mặc nào không tốn tiền?
Hứa Tuệ Anh ngay từ đầu còn muốn làm sáng tỏ.
Tướng mạo con gái đã đủ chói mắt, nếu lại thêm cái danh hiệu "Tiêu tiền như nước", sợ là khó tìm nhà chồng.
Vẫn là Tùng Trí Uyên khuyên bà.
Lý do của Tùng Trí Uyên vô cùng thô bạo, con gái từ nhỏ đã thích tự mãn, lúc không kết hôn tiền của mình muốn tiêu như thế nào là có thể tiêu như thế đó, là tiêu hay tiết kiệm toàn bộ do chính cô quyết định.
Nếu vì kết hôn giả bộ cần kiệm giả bộ mộc mạc, chẳng lẽ có thể giả bộ cả đời?
Còn nữa, kết hôn nếu so với không kết hôn còn kém hơn, thích gì cũng bị đè ép, vậy kết hôn làm gì?
Sợ là đầu óc hôn mê!
Hai người chỉ có một mình Tùng Kỳ là con gái, trong nhà không thiếu chén cơm của cô, cần gì phải gấp gáp muốn cô lập gia đình chứ?
Hứa Tuệ Anh cân nhắc, cảm thấy ông xã nói có đạo lý, dứt khoát lười quản.
Vì thế, Miêu Miêu trên lầu đã có vài đối tượng, Tùng Kỳ vẫn là hoa mẫu đơn.
Tùng Kỳ lại vẫn rất vui vẻ như thường.
Còn không à, vừa mới cất kỹ quần áo, tiếng máy nhắn tin vang lên.
Cô cầm lên nhìn, bạn học trung học gọi cô đến phòng karaoke tụ họp.
Người gọi cô là Khương Bình, hai người trước đây chơi rất thân.
Nếu nói chơi thân với Khúc Miêu Miêu là tình cảm từ nhỏ, vậy thân với Khương Bình lại là vì học dốt tương thích.
Sau khi tốt nghiệp, Khương Bình chạy đến tỉnh Quảng Châu làm việc.
Lúc này ở Quảng thị, Thâm thị phát triển nhanh, khắp nơi đều là công trường nhà máy, xem như lựa chọn đầu tiên của người làm công.
Lần trước hai người gặp mặt vẫn là lúc lễ mừng năm mới.
Lúc ấy Khương Bình ăn mặc rất thời thượng, giày đinh tán áo len bó sát người sáng bóng, bên ngoài mặc áo lông màu đỏ, phối hợp với mái tóc màu đỏ rượu gợn sóng, vừa nhìn đã biết là từ bên ngoài trở về.
Nghe nói bên kia tùy tiện tìm một nhà máy thì tiền lương hàng tháng đã có thể đạt tới năm sáu trăm, rất nhiều người hâm mộ đến mắt biến thành màu xanh.
Hận không thể lập tức ném con trai con gái nhà mình đi làm công.
Ngay cả dì Cảnh cũng cảm khái nhiều lần, dự định để Miêu Miêu sau khi tốt nghiệp sẽ phát triển về phía Nam, ở bên kia ra sức làm việc vài năm rồi quay về Dung Thành, còn trêu ghẹo Tùng Kỳ có muốn đi hay không, cùng Miêu Miêu có thể chăm sóc lẫn nhau.
Tùng Kỳ cười ha hả.
Đôi khi các dì còn ngây thơ hơn.
Kỳ thật chỗ nào dễ dàng như vậy chứ.
Khương Bình lén tiết lộ với cô trong nhà máy cực kì mệt mỏi.
Một ngày ít nhất phải đi làm mười ba, mười bốn giờ, không chỉ có thời gian làm việc dài, tiền lương vẫn phải tính toán rõ.
Tân thủ như cô ấy, một tháng mệt chết mệt sống kiếm ba bốn trăm, quen tay đại khái mới có thể cầm năm trăm.
Ngoại trừ tiền lương cao hơn nhà máy quốc doanh, phúc lợi gì cũng không có.
Mọi người luôn cảm thấy phía Nam kiếm tiền nhanh, liều mạng hỏi cô ấy kiếm được bao nhiêu tiền, có phải sẽ mua đồ điện gia dụng hoặc là đổi nhà các loại hay không. Cha mẹ cô ấy sĩ diện, đã sớm thổi phồng ra ngoài, cô ấy chỉ có thể thuận theo nói ra lời nói dối.
Lúc này về Dung Thành, chẳng lẽ trong nhà xảy ra chuyện gì?
Nhưng Tùng Kỳ nhanh chóng bác bỏ ý nghĩ này.
Nếu xảy ra chuyện, Khương Bình sẽ không có tâm tư đến sàn nhảy ca hát.
Cô trở về phòng ngủ thay áo ba lỗ màu trắng thắt lưng cộng thêm quần đùi cao bồi màu xanh nhạt, chân đi giày hồi lực màu trắng, dáng người có lồi có lõm nhất thời lộ ra không bỏ sót, đạp xe đạp màu da cam chậm rãi đi về phía quán Karaoke Love Water.
Nhà hàng gần quán Karaoke Love Water
“Hoa khôi lớp chúng ta không phải sẽ không đến đấy chứ?”
“Tôi gọi, cô ấy khẳng định sẽ tới.”
Khương Bình cầm táo, vừa ăn vừa chế nhạo nhìn về phía người đàn ông mặc âu phục trong góc: "Viên Hợp, cậu giấu rất kỹ đấy. Lúc đi học ai trong chúng tôi cũng không nhìn ra cậu thích Tùng Kỳ.”
“Lúc trước không có thành tích, không có lòng tin thổ lộ.”
“Hiện tại có?”
“Xem ra phát đạt rồi, có cơ hội dẫn chúng tôi cùng phát tài.”
“Đúng đúng, có chuyện tốt thì gọi chúng tôi.”
Viên Hợp cười cười, mở một lon bia nói: "Chưa nói tới phát đạt, chỉ là cảm thấy có thể lập nghiệp rồi.”
Lời nói tuy khiêm tốn, nhưng giữa hai lông mày lại là thái độ đắc ý mãn nguyện.
Mọi người lại chế nhạo giễu cợt một hồi, bắt đầu ra chủ ý cho anh ta.
Cậu một lời tôi một câu, đủ loại, phương thức thổ lộ kỳ lạ cổ quái, mọi người vừa nghĩ chủ ý vừa cười ha ha.
Đang nói, Tùng Kỳ được nhân viên phục vụ dẫn vào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất