Thập Niên 90: Gả Cho Ông Chủ Than
Chương 14:
Chỉ có Dương Hiểu Hồng nghe rất chăm chú, giống như người chết đuối bắt được gỗ trôi.
“Viên Hợp, cậu nói thật sao? Đến công ty cậu bán nhà thật sự có tiền đồ?”
Viên Hợp ngẩng cằm, kéo kéo cổ áo tây trang, khiêm tốn khoe khoang: "Quần áo này hơn hai trăm, nhưng chỉ tốn một phần tư tiền lương tháng trước của tôi.”
“Oa!”
“Cậu thật phát đạt đó.”
“Không dám nhận, tổng giám đốc của chúng ta chính là tấm gương phấn đấu của tôi.”
Viên Hợp dương dương đắc ý liếc Tùng Kỳ, kết quả Tùng Kỳ vẫn chưa nhìn anh ấy, càng không lộ ra vẻ sùng bái như người khác.
Khóe miệng Viên Hợp chậm rãi thu hồi độ cong.
Anh ấy sờ sờ vòng tay khóa trái tim đã chuẩn bị sẵn, chờ mong mình và Tùng Kỳ sẽ đính ước thành công giống như nam nữ chính trong phim truyền hình.
Hai giờ kế tiếp, mọi người không nói chuyện công việc nữa mà bắt đầu nói chuyện tình cảm.
Khương Bình và Tùng Kỳ được hỏi nhiều nhất.
Viên Hợp luôn chờ đợi thời cơ thổ lộ, cả người vừa kích động vừa khẩn trương, vì giảm bớt phần thấp thỏm này, bất tri bất giác uống không ít rượu.
Đáng tiếc còn không đợi anh ấy mở miệng xây dựng tâm lý, một nam sinh tên Quách Hổ khác giành trước một bước, nửa quỳ xuống thổ lộ với Khương Bình, Khương Bình hiển nhiên đã sớm có hảo cảm với Quách Hổ, nửa giây cũng không do dự đã nhả ra đồng ý.
Sau đó tất cả mọi người đắm chìm trong tò mò bát quái hai người bọn họ khi nào thì thông đồng, hoàn toàn làm rối loạn kế hoạch của anh ấy, cho đến khi tan cuộc cũng không có cơ hội nói.
Viên Hợp muốn tạo cơ hội, đề nghị anh ấy đưa Tùng Kỳ về nhà.
Những người khác không hẹn mà cùng nở nụ cười mập mờ, Tùng Kỳ ngửi thấy mùi dưa, còn là của mình.
Cô giả vờ không nhìn thấy biểu tình của các cô ấy.
Dù sao cũng là bạn học cũ, cho dù muốn từ chối cũng không cần phải quét mặt người ta trước mặt bạn bè chung. Người trưởng thành, chút đạo lý này cô vẫn hiểu.
Tùng Kỳ đẩy xe đạp, hai người theo sông đào bảo vệ thành đi về hướng Tứ Trung, câu được câu không trò chuyện.
Khi sắp đến gần Tứ Trung, Viên Hợp gọi Tùng Kỳ lại.
“Tùng Kỳ.”
“Tớ, tớ có lời muốn nói với cậu." Vòng tay trong lòng bàn tay Viên Hợp đã bị nắm đến nóng bỏng.
Tùng Kỳ âm thầm thở dài, đến rồi!
Cô dừng bước, cất xe đạp đi.
Lại xoay người đối diện Viên Hợp, suy nghĩ hai giây lúc này rất thẳng thắn: "Cậu muốn hỏi tớ khi nào tìm bạn trai à?"
Viên Hợp "A" một tiếng, làm như bị bóng đánh thẳng vào làm cho bối rối.
Tùng Kỳ hé miệng, lắc đầu: "Tôi cũng không biết, nhưng tôi xác định cậu không phải mẫu người tôi thích, tôi càng muốn làm bạn với cậu.
Viên Hợp: "......”
Lời thổ lộ của anh ấy còn chưa bắt đầu, cứ như vậy kết thúc?
Miệng Viên Hợp mở mở hợp hợp nhiều lần, anh ấy nghe hiểu, nhưng không cam lòng.
Tùng Kỳ có quá nhiều bạn bè, thứ anh ấy muốn chưa bao giờ là bạn bè bình thường.
Nếu Tùng Kỳ không có ý với mình, đối mặt với sự trêu ghẹo của mọi người tại sao lại đồng ý để mình đưa cô về nhà chứ?
Dưới xúc động, Viên Hợp hỏi ra câu khiến anh ấy hối hận không thôi: "Là tớ lớn lên không đủ đẹp trai, tính cách không đủ tốt, không đủ... không đủ tiền, cậu sợ tớ nuôi không nổi cậu, cho nên mới muốn từ chối tớ?"
Tùng Kỳ:...
!!
???
Cái gì vậy trời?
Câu nói cuối cùng khiến Tùng Kỳ rất không vui!
Khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy vẻ tức giận.
Đối mặt với suy đoán vô cớ đả thương người, cô có thể nhịn xuống sẽ không phải là Tùng Kỳ được chúng tinh phủng nguyệt.
Cô chống nạnh mắng: "Điều kiện của cậu không tệ, cậu thích tớ tớ cũng rất vui.”
Thấy mặt Viên Hợp lộ vẻ kinh hỉ.
Tùng Kỳ giơ tay ý bảo anh ấy đừng lên tiếng, tiếp tục nói: "Ai thích tớ tớ đều vui vẻ, điều này có nghĩa là tớ đáng yêu, tớ rất vui. Nhưng yêu đương là do cậu thích, tớ nhất định phải chấp nhận sao? Nói như vậy, bạn trai tớ sẽ xếp hàng từ cửa nhà đến đây, nếu ai bị tớ từ chối, vậy khẳng định là tớ nông cạn, chê người ta không có tiền, chê người ta không đủ đẹp trai, phải không?"
“Tớ không có như vậy - -“
“Oa, nói như vậy......”
“Một người nuôi không nổi tớ, tớ đây kết giao thêm mấy người cho các cậu cùng nhau nuôi, là có thể giải quyết vấn đề hoàn mỹ chưa.”
Niềm vui bất ngờ trên mặt Viên Hợp bị những lời này xé thành từng mảnh, rơi đầy đất.
“Không có, Tùng Kỳ, tớ không có ý đó, tớ chưa từng nghĩ như vậy, tớ - -“
“Phốc!”
Cách đó không xa dưới ánh đèn đường, chẳng biết từ lúc nào có một người đứng đó.
Không thấy rõ mặt, đầu rất cao, vai rộng eo nhỏ chân dài.
Anh nửa tựa vào cột điện, một chân hơi cong, trong tay kẹp điếu thuốc.
Cười một tiếng, liếc qua bên này.
“Xin lỗi, không nhịn được!”
Nói lời xin lỗi xong, chậm rãi xoay người rời đi.
Viên Hợp ngẩn người: “Thanh âm này...... Sao có hơi quen tai??? Đã từng nghe ở đâu?”
Tùng Kỳ:...
Ầm ầm một tiếng, giống như trên bầu trời có một đạo sấm sét đánh xuống.
Đánh đến đỉnh đầu Tùng Kỳ bốc khói, mặt còn cháy đến hoảng hốt!
Trong đầu chỉ còn lại một ý niệm --
Thanh âm thật dễ nghe, lỗ tai của cô mang thai rồi, hu hu hu.
“Viên Hợp, cậu nói thật sao? Đến công ty cậu bán nhà thật sự có tiền đồ?”
Viên Hợp ngẩng cằm, kéo kéo cổ áo tây trang, khiêm tốn khoe khoang: "Quần áo này hơn hai trăm, nhưng chỉ tốn một phần tư tiền lương tháng trước của tôi.”
“Oa!”
“Cậu thật phát đạt đó.”
“Không dám nhận, tổng giám đốc của chúng ta chính là tấm gương phấn đấu của tôi.”
Viên Hợp dương dương đắc ý liếc Tùng Kỳ, kết quả Tùng Kỳ vẫn chưa nhìn anh ấy, càng không lộ ra vẻ sùng bái như người khác.
Khóe miệng Viên Hợp chậm rãi thu hồi độ cong.
Anh ấy sờ sờ vòng tay khóa trái tim đã chuẩn bị sẵn, chờ mong mình và Tùng Kỳ sẽ đính ước thành công giống như nam nữ chính trong phim truyền hình.
Hai giờ kế tiếp, mọi người không nói chuyện công việc nữa mà bắt đầu nói chuyện tình cảm.
Khương Bình và Tùng Kỳ được hỏi nhiều nhất.
Viên Hợp luôn chờ đợi thời cơ thổ lộ, cả người vừa kích động vừa khẩn trương, vì giảm bớt phần thấp thỏm này, bất tri bất giác uống không ít rượu.
Đáng tiếc còn không đợi anh ấy mở miệng xây dựng tâm lý, một nam sinh tên Quách Hổ khác giành trước một bước, nửa quỳ xuống thổ lộ với Khương Bình, Khương Bình hiển nhiên đã sớm có hảo cảm với Quách Hổ, nửa giây cũng không do dự đã nhả ra đồng ý.
Sau đó tất cả mọi người đắm chìm trong tò mò bát quái hai người bọn họ khi nào thì thông đồng, hoàn toàn làm rối loạn kế hoạch của anh ấy, cho đến khi tan cuộc cũng không có cơ hội nói.
Viên Hợp muốn tạo cơ hội, đề nghị anh ấy đưa Tùng Kỳ về nhà.
Những người khác không hẹn mà cùng nở nụ cười mập mờ, Tùng Kỳ ngửi thấy mùi dưa, còn là của mình.
Cô giả vờ không nhìn thấy biểu tình của các cô ấy.
Dù sao cũng là bạn học cũ, cho dù muốn từ chối cũng không cần phải quét mặt người ta trước mặt bạn bè chung. Người trưởng thành, chút đạo lý này cô vẫn hiểu.
Tùng Kỳ đẩy xe đạp, hai người theo sông đào bảo vệ thành đi về hướng Tứ Trung, câu được câu không trò chuyện.
Khi sắp đến gần Tứ Trung, Viên Hợp gọi Tùng Kỳ lại.
“Tùng Kỳ.”
“Tớ, tớ có lời muốn nói với cậu." Vòng tay trong lòng bàn tay Viên Hợp đã bị nắm đến nóng bỏng.
Tùng Kỳ âm thầm thở dài, đến rồi!
Cô dừng bước, cất xe đạp đi.
Lại xoay người đối diện Viên Hợp, suy nghĩ hai giây lúc này rất thẳng thắn: "Cậu muốn hỏi tớ khi nào tìm bạn trai à?"
Viên Hợp "A" một tiếng, làm như bị bóng đánh thẳng vào làm cho bối rối.
Tùng Kỳ hé miệng, lắc đầu: "Tôi cũng không biết, nhưng tôi xác định cậu không phải mẫu người tôi thích, tôi càng muốn làm bạn với cậu.
Viên Hợp: "......”
Lời thổ lộ của anh ấy còn chưa bắt đầu, cứ như vậy kết thúc?
Miệng Viên Hợp mở mở hợp hợp nhiều lần, anh ấy nghe hiểu, nhưng không cam lòng.
Tùng Kỳ có quá nhiều bạn bè, thứ anh ấy muốn chưa bao giờ là bạn bè bình thường.
Nếu Tùng Kỳ không có ý với mình, đối mặt với sự trêu ghẹo của mọi người tại sao lại đồng ý để mình đưa cô về nhà chứ?
Dưới xúc động, Viên Hợp hỏi ra câu khiến anh ấy hối hận không thôi: "Là tớ lớn lên không đủ đẹp trai, tính cách không đủ tốt, không đủ... không đủ tiền, cậu sợ tớ nuôi không nổi cậu, cho nên mới muốn từ chối tớ?"
Tùng Kỳ:...
!!
???
Cái gì vậy trời?
Câu nói cuối cùng khiến Tùng Kỳ rất không vui!
Khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy vẻ tức giận.
Đối mặt với suy đoán vô cớ đả thương người, cô có thể nhịn xuống sẽ không phải là Tùng Kỳ được chúng tinh phủng nguyệt.
Cô chống nạnh mắng: "Điều kiện của cậu không tệ, cậu thích tớ tớ cũng rất vui.”
Thấy mặt Viên Hợp lộ vẻ kinh hỉ.
Tùng Kỳ giơ tay ý bảo anh ấy đừng lên tiếng, tiếp tục nói: "Ai thích tớ tớ đều vui vẻ, điều này có nghĩa là tớ đáng yêu, tớ rất vui. Nhưng yêu đương là do cậu thích, tớ nhất định phải chấp nhận sao? Nói như vậy, bạn trai tớ sẽ xếp hàng từ cửa nhà đến đây, nếu ai bị tớ từ chối, vậy khẳng định là tớ nông cạn, chê người ta không có tiền, chê người ta không đủ đẹp trai, phải không?"
“Tớ không có như vậy - -“
“Oa, nói như vậy......”
“Một người nuôi không nổi tớ, tớ đây kết giao thêm mấy người cho các cậu cùng nhau nuôi, là có thể giải quyết vấn đề hoàn mỹ chưa.”
Niềm vui bất ngờ trên mặt Viên Hợp bị những lời này xé thành từng mảnh, rơi đầy đất.
“Không có, Tùng Kỳ, tớ không có ý đó, tớ chưa từng nghĩ như vậy, tớ - -“
“Phốc!”
Cách đó không xa dưới ánh đèn đường, chẳng biết từ lúc nào có một người đứng đó.
Không thấy rõ mặt, đầu rất cao, vai rộng eo nhỏ chân dài.
Anh nửa tựa vào cột điện, một chân hơi cong, trong tay kẹp điếu thuốc.
Cười một tiếng, liếc qua bên này.
“Xin lỗi, không nhịn được!”
Nói lời xin lỗi xong, chậm rãi xoay người rời đi.
Viên Hợp ngẩn người: “Thanh âm này...... Sao có hơi quen tai??? Đã từng nghe ở đâu?”
Tùng Kỳ:...
Ầm ầm một tiếng, giống như trên bầu trời có một đạo sấm sét đánh xuống.
Đánh đến đỉnh đầu Tùng Kỳ bốc khói, mặt còn cháy đến hoảng hốt!
Trong đầu chỉ còn lại một ý niệm --
Thanh âm thật dễ nghe, lỗ tai của cô mang thai rồi, hu hu hu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất