Thập Niên 90: Gả Cho Ông Chủ Than
Chương 2:
Vừa đến công viên nhỏ, Miêu Miêu đã đi theo Nhạc Khang đi về lòng hồ bên trái.
Tùng Kỳ thức thời, không biết xấu hổ quấy rầy người ta yêu đương, cô lại là một người tự vui hướng ngoại sáng sủa, dứt khoát vây xem câu cá.
Kết quả chỉ chốc lát sau, nghe thấy có người hô rơi xuống nước.
Cô giỏi bơi lội, vừa nghe có người rơi xuống nước đã vây quanh, trong lòng tự nhủ vạn nhất không có ai xuống nước cứu người, mình cũng có thể phát huy tác dụng.
Nào ngờ người trong nước là Miêu Miêu.
Cô ta rơi xuống ở trung tâm hồ, Vu Nhạc Khang lại không thấy đâu.
"Mẹ, Miêu Miêu nhất định do cãi nhau với Vu Nhạc Khang, nói không chừng chính là do Vu Nhạc Khang đẩy xuống, bằng không sao anh ta lại không thấy đâu."
Tùng Kỳ cau mũi, vẻ mặt đầy căm phẫn.
"Miêu Miêu không có việc gì chứ?"
"Bác sĩ nói không có gì đáng ngại, chỉ là không biết vì sao còn chưa tỉnh, trên người con không cầm theo tiền, cả người ướt đẫm, con chỉ có thể trở về tìm dì Cảnh trước."
"Nói với dì Cảnh con về chuyện của Nhạc Khang không?"
Tùng Kỳ chậm rãi mở to hai mắt.
Vỗ ót một cái, ảo não nói: "…Con quên mất! ”
Hứa Tuệ Anh liếc mắt nhìn con gái tùy tiện này, tức giận chọc chọc vào huyệt thái dương của cô: "Chuyện quan trọng như vậy, con cũng có thể quên, con sao không quên về nhà? ”
Đôi mắt đẹp của Tùng Kỳ hiện lên bất đắc dĩ.
"Con nói chuyện Miêu Miêu ở bệnh viện thì dì Cảnh đã chạy ra ngoài, còn không phải là không kịp sao."
"Mẹ, mẹ có thể chọc con bớt lực đi không, đau lắm."
Tùng Kỳ xoa xoa chỗ bị chọc đau, yếu ớt gào thét.
"Vậy con còn ngồi làm gì, vội đến bệnh viện thăm Miêu Miêu, thuận tiện kể chuyện của Vu Nhạc Khang cho dì Cảnh."
Tùng Kỳ cảm thấy không cần thiết: "Bác sĩ nói Miêu Miêu rất nhanh sẽ tỉnh lại, cô ấy tỉnh lại nhất định sẽ nói với dì Cảnh, không chừng con đi được nửa đường hai người sẽ trở về. Tại sao lại phải chạy một chuyến như vậy!”
Các bác sĩ nói vớt người rất kịp thời, nước sắc vào cũng được xả ra, không nguy hiểm đến tính mạng.
Hứa Tuệ Anh nhìn đáy mắt con gái lộ ra trong suốt ngu xuẩn, đau đầu đỡ trán.
Nhưng vẫn nhẫn nại tính tình, bẻ nát nhào nát nói đạo lý nói cho vô nghe.
"Dì Cảnh còn luôn không đồng ý để Miêu Miêu và Vu Nhạc Khang là đối tượng, việc này còn biết mà. Miêu Miêu sợ mẹ con bé như vậy, sao dám nói Vu Nhạc Khang ở trong đó làm gì, nếu còn bé nói, vậy chính là tự đánh vào miệng, thừa nhận mình nhìn người không bằng mẹ con bé.”
"Miêu Miêu không nói, mọi người đều biết hai người các con cùng ra ngoài, dì Cảnh còn có tâm tư mẫn cảm, đừng hiểu nhầm trắng thấy đen."
Tùng Kỳ sửng sốt một hồi, chớp chớp mắt, vô cùng vô tội.
"Mẹ, sao mẹ lại nghĩ phức tạp như vậy, không đến mức đó đâu."
Dì Cảnh hẳn không phải là người không nói đạo lý như vậy.
"Chẳng qua, mẹ à, con có phải nên đến cục công an báo cảnh sát trước không?"
Thái dương Hứa Tuệ Anh đột nhiên nhảy lên.
Bà chậm rãi nhắm mắt lại, thở dài.
Quên đi.
Tùng Kỳ nhà họ từ nhỏ đến lớn đều ngốc nghếch, toàn thân không tìm ra chút tâm nhãn hoàn chỉnh.
"Báo gì, con tận mắt nhìn thấy Vu Nhạc Khang đẩy người à, đến trước mặt cảnh sát con nói thế nào? Mẹ bảo con nói với dì Cảnh, chính là vì để cho bọn họ tự mình đi xác nhận.”
Vu Nhạc Khang một lời không hợp đã đẩy người, đẩy xong còn chạy vô tung vô ảnh, vừa nhìn đã thấy không có điểm mấu chốt.
Ai biết ngày nào đó bị kích thích lớn có thể phát điên ngay tại chỗ hay không?
Vạn nhất đến trên người Tùng Kỳ thì làm sao bây giờ?
"Con ít xen vào chuyện yêu đương của người ta."
"Vâng."
Hứa Tuệ Anh thấy bộ dáng vô tâm vô phế của con gái lại tức giận, lần nữa sử dụng vặn tai thần công.
"Ai nha, ai nha, đau đau đau, mẹ mau buông tay."
"Đừng để lời nói của bà đây như gió bên tai, có nghe thấy không?"
“...... Nghe rồi, nghe thấy ~~~~~"
Lời hứa của Hứa Tuệ Anh, Tùng Kỳ cuối cùng cũng nghe vào.
Đến bệnh viện, một năm một mười nói về sự tồn tại của Vu Nhạc Khang.
Cảnh Hựu Cầm nghe xong, trên mặt mây đen dày đặc, răng sắp cắn nát.
Lại nhìn con gái lớn trên giường bệnh, hôn mê, khuôn mặt trái xoan trắng bệch, vừa tức giận cô ta không nghe lời, lại không ngừng đau lòng.
Muốn mắng người, lại không thể mắng!
Người bên cạnh quả thực cứu Miêu Miêu nhà bà, nếu bà cố đổ trách nhiệm cho Tùng Kỳ, hai vợ chồng Hứa Tuệ Anh khẳng định sẽ tìm bag ta giải thích lý lẽ.
Bà ta không chỉ không thể bày tỏ bất kỳ bất mãn nào, mà còn phải cảm ơn Tùng Kỳ.
"Trùng Trùng, cũng may hôm nay con cũng ở đây, nếu không Miêu Miêu sẽ..."
Tùng Kỳ vội vàng nói không cần, mềm giọng an ủi Cảnh Hựu Cầm: "Dì Cảnh dì yên tâm đi, Miêu Miêu cát nhân sẽ có thiên tướng. Hơn nữa khi cháu nhảy xuống còn có một nam sinh khác cũng xuống nước, trên đời này người tốt vẫn còn rất nhiều.”
Nghe được còn có một nam sinh khác, sắc mặt Cảnh Hựu Cầm thay đổi.
"Ừm, mặc kệ như thế nào, dì cảm ơn cháu."
Cảnh Hựu Cầm cố nâng khóe miệng, tươi cười cực kì miễn cưỡng.
Đúng lúc này, bác sĩ đến.
Tùng Kỳ thức thời, không biết xấu hổ quấy rầy người ta yêu đương, cô lại là một người tự vui hướng ngoại sáng sủa, dứt khoát vây xem câu cá.
Kết quả chỉ chốc lát sau, nghe thấy có người hô rơi xuống nước.
Cô giỏi bơi lội, vừa nghe có người rơi xuống nước đã vây quanh, trong lòng tự nhủ vạn nhất không có ai xuống nước cứu người, mình cũng có thể phát huy tác dụng.
Nào ngờ người trong nước là Miêu Miêu.
Cô ta rơi xuống ở trung tâm hồ, Vu Nhạc Khang lại không thấy đâu.
"Mẹ, Miêu Miêu nhất định do cãi nhau với Vu Nhạc Khang, nói không chừng chính là do Vu Nhạc Khang đẩy xuống, bằng không sao anh ta lại không thấy đâu."
Tùng Kỳ cau mũi, vẻ mặt đầy căm phẫn.
"Miêu Miêu không có việc gì chứ?"
"Bác sĩ nói không có gì đáng ngại, chỉ là không biết vì sao còn chưa tỉnh, trên người con không cầm theo tiền, cả người ướt đẫm, con chỉ có thể trở về tìm dì Cảnh trước."
"Nói với dì Cảnh con về chuyện của Nhạc Khang không?"
Tùng Kỳ chậm rãi mở to hai mắt.
Vỗ ót một cái, ảo não nói: "…Con quên mất! ”
Hứa Tuệ Anh liếc mắt nhìn con gái tùy tiện này, tức giận chọc chọc vào huyệt thái dương của cô: "Chuyện quan trọng như vậy, con cũng có thể quên, con sao không quên về nhà? ”
Đôi mắt đẹp của Tùng Kỳ hiện lên bất đắc dĩ.
"Con nói chuyện Miêu Miêu ở bệnh viện thì dì Cảnh đã chạy ra ngoài, còn không phải là không kịp sao."
"Mẹ, mẹ có thể chọc con bớt lực đi không, đau lắm."
Tùng Kỳ xoa xoa chỗ bị chọc đau, yếu ớt gào thét.
"Vậy con còn ngồi làm gì, vội đến bệnh viện thăm Miêu Miêu, thuận tiện kể chuyện của Vu Nhạc Khang cho dì Cảnh."
Tùng Kỳ cảm thấy không cần thiết: "Bác sĩ nói Miêu Miêu rất nhanh sẽ tỉnh lại, cô ấy tỉnh lại nhất định sẽ nói với dì Cảnh, không chừng con đi được nửa đường hai người sẽ trở về. Tại sao lại phải chạy một chuyến như vậy!”
Các bác sĩ nói vớt người rất kịp thời, nước sắc vào cũng được xả ra, không nguy hiểm đến tính mạng.
Hứa Tuệ Anh nhìn đáy mắt con gái lộ ra trong suốt ngu xuẩn, đau đầu đỡ trán.
Nhưng vẫn nhẫn nại tính tình, bẻ nát nhào nát nói đạo lý nói cho vô nghe.
"Dì Cảnh còn luôn không đồng ý để Miêu Miêu và Vu Nhạc Khang là đối tượng, việc này còn biết mà. Miêu Miêu sợ mẹ con bé như vậy, sao dám nói Vu Nhạc Khang ở trong đó làm gì, nếu còn bé nói, vậy chính là tự đánh vào miệng, thừa nhận mình nhìn người không bằng mẹ con bé.”
"Miêu Miêu không nói, mọi người đều biết hai người các con cùng ra ngoài, dì Cảnh còn có tâm tư mẫn cảm, đừng hiểu nhầm trắng thấy đen."
Tùng Kỳ sửng sốt một hồi, chớp chớp mắt, vô cùng vô tội.
"Mẹ, sao mẹ lại nghĩ phức tạp như vậy, không đến mức đó đâu."
Dì Cảnh hẳn không phải là người không nói đạo lý như vậy.
"Chẳng qua, mẹ à, con có phải nên đến cục công an báo cảnh sát trước không?"
Thái dương Hứa Tuệ Anh đột nhiên nhảy lên.
Bà chậm rãi nhắm mắt lại, thở dài.
Quên đi.
Tùng Kỳ nhà họ từ nhỏ đến lớn đều ngốc nghếch, toàn thân không tìm ra chút tâm nhãn hoàn chỉnh.
"Báo gì, con tận mắt nhìn thấy Vu Nhạc Khang đẩy người à, đến trước mặt cảnh sát con nói thế nào? Mẹ bảo con nói với dì Cảnh, chính là vì để cho bọn họ tự mình đi xác nhận.”
Vu Nhạc Khang một lời không hợp đã đẩy người, đẩy xong còn chạy vô tung vô ảnh, vừa nhìn đã thấy không có điểm mấu chốt.
Ai biết ngày nào đó bị kích thích lớn có thể phát điên ngay tại chỗ hay không?
Vạn nhất đến trên người Tùng Kỳ thì làm sao bây giờ?
"Con ít xen vào chuyện yêu đương của người ta."
"Vâng."
Hứa Tuệ Anh thấy bộ dáng vô tâm vô phế của con gái lại tức giận, lần nữa sử dụng vặn tai thần công.
"Ai nha, ai nha, đau đau đau, mẹ mau buông tay."
"Đừng để lời nói của bà đây như gió bên tai, có nghe thấy không?"
“...... Nghe rồi, nghe thấy ~~~~~"
Lời hứa của Hứa Tuệ Anh, Tùng Kỳ cuối cùng cũng nghe vào.
Đến bệnh viện, một năm một mười nói về sự tồn tại của Vu Nhạc Khang.
Cảnh Hựu Cầm nghe xong, trên mặt mây đen dày đặc, răng sắp cắn nát.
Lại nhìn con gái lớn trên giường bệnh, hôn mê, khuôn mặt trái xoan trắng bệch, vừa tức giận cô ta không nghe lời, lại không ngừng đau lòng.
Muốn mắng người, lại không thể mắng!
Người bên cạnh quả thực cứu Miêu Miêu nhà bà, nếu bà cố đổ trách nhiệm cho Tùng Kỳ, hai vợ chồng Hứa Tuệ Anh khẳng định sẽ tìm bag ta giải thích lý lẽ.
Bà ta không chỉ không thể bày tỏ bất kỳ bất mãn nào, mà còn phải cảm ơn Tùng Kỳ.
"Trùng Trùng, cũng may hôm nay con cũng ở đây, nếu không Miêu Miêu sẽ..."
Tùng Kỳ vội vàng nói không cần, mềm giọng an ủi Cảnh Hựu Cầm: "Dì Cảnh dì yên tâm đi, Miêu Miêu cát nhân sẽ có thiên tướng. Hơn nữa khi cháu nhảy xuống còn có một nam sinh khác cũng xuống nước, trên đời này người tốt vẫn còn rất nhiều.”
Nghe được còn có một nam sinh khác, sắc mặt Cảnh Hựu Cầm thay đổi.
"Ừm, mặc kệ như thế nào, dì cảm ơn cháu."
Cảnh Hựu Cầm cố nâng khóe miệng, tươi cười cực kì miễn cưỡng.
Đúng lúc này, bác sĩ đến.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất