Thập Niên 90: Gả Cho Ông Chủ Than
Chương 22:
Nói với bên ngoài là tổng giám đốc công ty ngoại thương, thật ra là lâu la dưới ông chủ xã hội đen nào đó ở Hồng Kông, đặc biệt phụ trách đến nội địa tìm kiếm cô gái trẻ tuổi xinh đẹp mới ra xã hội chưa lâu.
Những cô gái bị lương cao lừa đi "làm công" kia từng người bị rơi vào ma chảo, bề ngoài càng tốt, kết cục càng thảm, càng không có khả năng chạy ra.
Mà khuôn mặt không thua kém ngôi sao của Tùng Kỳ, tất nhiên bị cậu để ý.
Ngay cả em gái, cũng bị cậu dỗ đi.
Sau đó trở thành tình nhân nhỏ của tổng giám đốc hói đầu nào đó, ba mẹ ngại mất mặt không bao giờ cho cô ấy vào nhà nữa. Cho đến khi cậu bị bắt, trong nhà rốt cục hiểu được vì sao Diệp Diệp lại đi đến bước đường này, nhưng tất cả đều đã muộn.
Nghĩ đến đây, Khúc Miêu Miêu bỗng nhiên nảy sinh một ý nghĩ...
Nhưng rất nhanh, cô ta giãy dụa từ trong ác niệm tỉnh táo lại.
‘Không, Khúc Miêu Miêu, mày không thể làm chuyện như vậy.’
‘Mày đã cướp đi chỗ dựa nửa đời sau của Tùng Kỳ, sao có thể chủ động đẩy cô ấy vào ổ sói chứ?’
‘Chỉ cần cậu nhìn thấy cô ấy, nhất định sẽ đưa cành ô liu cô ấy, nếu như chính cô ấy lựa chọn đi, đó là chính cô ấy ngu xuẩn, chính mình bái kim, lúc này mới dễ dàng bị phù hoa mê hoặc, tay của mày vẫn là sạch sẽ...’
‘Không, không, là bạn bè, tôi không thể làm như vậy...’
‘Mày coi cô ta là bạn, tại sao lại cướp chồng cô ta? Thừa nhận đi Khúc Miêu Miêu, mày ghen tị với cô ta, mày không muốn cô ta sống tốt. Một chuyện xấu là làm, hai chuyện cũng là làm, dù sao đã không xứng, làm thêm mấy chuyện thì có sao? Nhiều rận không ngứa, nợ nhiều không lo, đạo lý này mày hiểu mà.’
‘Đúng, đúng là tôi đã cướp Lục Thành, nhưng tôi đang cố gắng bồi thường cho cô ấy, tôi sẽ giới thiệu cho cô ấy người không thua Lục Thành.’
‘Mày không sợ quanh đi quẩn lại cô ta vẫn cưỡi trên đầu mày sao? Anh không muốn nhìn thiên nga trắng rơi vào đầm lầy trở thành vịt thối sao?’
……
“Chị?!”
“Chị......”
“Chị, chị đang nghĩ gì vậy? Chị đừng làm em sợ, chị nói không đi Thâm Quyến thì em không đi là được.”
“Sao bỗng nhiên lại lầm bầm lầu bầu như vậy?”
“Ở gần như vậy cũng không nghe rõ chị ấy đang lẩm bẩm gì, thật đáng sợ.”
Khúc Diệp Diệp nhớ tới chuyện lần trước các dì nói chị bị thủy quỷ nhập vào, sợ hãi rụt cổ.
Nhưng mặc dù nổi da gà trên cánh tay, cô ấy vẫn cố lấy dũng khí nắm lấy tay Khúc Miêu Miêu.
Nhiệt độ cơ thể truyền qua da thịt, tâm thần Khúc Miêu Miêu hơi ấm lại.
Đột nhiên phục hồi tinh thần lại.
“Không, không có gì." Cô ta miễn cưỡng nở nụ cười: "Dù sao em nghe chị là được rồi, ít tiếp xúc với cậu bọn họ, cũng không được hỏi ba mẹ chuyện của cậu, cậu... nhân phẩm không tốt.”
Cô ta không định tố cáo cậu ruột, cô ta cũng không dám.
Về phần sinh tử của những cô gái khác, cô ta không quản được, cô ta chỉ hy vọng em gái ruột không bị bắt đi!
Khúc Miêu Miêu dặn dò Khúc Diệp Diệp xong, lại quay đầu ép em trai thề: "Tư Nguyên, lời hôm nay em không được nói với bất cứ ai, nếu không sau này thi trượt, còn phải cưới một người xấu xí làm vợ.”
Khúc Tư Nguyên:...
Khúc Miêu Miêu dọa sợ em trai, lúc giảng bài suy nghĩ lại về trên người Tùng Kỳ.
‘Tùng Kỳ, tôi phải làm gì với cậu đây?’
Mà bên kia, Tùng Kỳ cũng hung hăng rối rắm hai ngày.
Phát hiện mặt trời vẫn mọc như thường lệ, tiệm bánh bao sữa đậu nành ven đường vẫn buôn bán như thường, người bên cạnh nên sống như thế nào vẫn sống như thế đó.
Gặp lại Miêu Miêu.
Đối phương giống như không có việc gì, thân mật ấm áp khoác cánh tay mình nói những lời chọc cười giữa bạn thân, làm nổi bật nỗi khổ não của cô giống như là chuyện cười.
Tùng Kỳ:...
Trong lúc nhất thời, đầy trán ghi không biết nói gì.
Nhưng rất nhanh, Tùng Kỳ sẽ không có thời gian rối rắm.
“Nhà máy bận rồi.”
Nhà máy Dung Dược Tam của cô tháng sau phải chiêu đãi mấy đoàn khảo sát, đều là doanh nghiệp có vốn đầu tư nước ngoài đến từ các nước khác nhau.
Tùng Kỳ vì ngoại hình xinh đẹp, lời nói hào phóng, ngoại ngữ còn tạm được, được lãnh đạo nhà máy sắp xếp vào đoàn tiếp tân.
Nhưng nói chuyện phiếm hằng ngày và đối thoại với xí nghiệp là hai chuyện khác nhau, phân loại dược phẩm liên quan đến rất nhiều danh từ chuyên dụng, việc này nếu làm tốt, đầu tư nước ngoài thuận lợi vào nhà máy, nhà máy mở rộng quy mô là khẳng định, cô sẽ từ phân xưởng đóng gói điều đến cương vị khác cũng sẽ càng dễ dàng.
Nghĩ tới đây, Tùng Kỳ làm ra động tác cổ vũ cho mình.
Xuất ra nhiệt tình như khi chuẩn bị thi đại học, tiến vào giai đoạn bổ sung tiếng Anh.
Môn này Hứa Tuệ Anh và Tùng Trí Uyên đương nhiên không giúp được gì.
Hai vợ chồng một người dạy toán, một người dạy lịch sử ngữ văn.
Khi hai người tham gia kỳ thi tốt nghiệp trung học, ngoại ngữ thuộc loại tham khảo, có thể thi cũng không thi, cho dù muốn thi cũng có thể lựa chọn thi tiếng Nga. Thế hệ của họ, hầu hết người thi ngoại ngữ đều học tiếng Nga, đó là do bối cảnh lịch sử gây ra.
Cho nên đối mặt với sự nhiệt tình của Tùng Kỳ, hai vợ chồng ngoại trừ khích lệ tinh thần, khích lệ cơm nước, chuyện có thể làm không nhiều lắm.
Những cô gái bị lương cao lừa đi "làm công" kia từng người bị rơi vào ma chảo, bề ngoài càng tốt, kết cục càng thảm, càng không có khả năng chạy ra.
Mà khuôn mặt không thua kém ngôi sao của Tùng Kỳ, tất nhiên bị cậu để ý.
Ngay cả em gái, cũng bị cậu dỗ đi.
Sau đó trở thành tình nhân nhỏ của tổng giám đốc hói đầu nào đó, ba mẹ ngại mất mặt không bao giờ cho cô ấy vào nhà nữa. Cho đến khi cậu bị bắt, trong nhà rốt cục hiểu được vì sao Diệp Diệp lại đi đến bước đường này, nhưng tất cả đều đã muộn.
Nghĩ đến đây, Khúc Miêu Miêu bỗng nhiên nảy sinh một ý nghĩ...
Nhưng rất nhanh, cô ta giãy dụa từ trong ác niệm tỉnh táo lại.
‘Không, Khúc Miêu Miêu, mày không thể làm chuyện như vậy.’
‘Mày đã cướp đi chỗ dựa nửa đời sau của Tùng Kỳ, sao có thể chủ động đẩy cô ấy vào ổ sói chứ?’
‘Chỉ cần cậu nhìn thấy cô ấy, nhất định sẽ đưa cành ô liu cô ấy, nếu như chính cô ấy lựa chọn đi, đó là chính cô ấy ngu xuẩn, chính mình bái kim, lúc này mới dễ dàng bị phù hoa mê hoặc, tay của mày vẫn là sạch sẽ...’
‘Không, không, là bạn bè, tôi không thể làm như vậy...’
‘Mày coi cô ta là bạn, tại sao lại cướp chồng cô ta? Thừa nhận đi Khúc Miêu Miêu, mày ghen tị với cô ta, mày không muốn cô ta sống tốt. Một chuyện xấu là làm, hai chuyện cũng là làm, dù sao đã không xứng, làm thêm mấy chuyện thì có sao? Nhiều rận không ngứa, nợ nhiều không lo, đạo lý này mày hiểu mà.’
‘Đúng, đúng là tôi đã cướp Lục Thành, nhưng tôi đang cố gắng bồi thường cho cô ấy, tôi sẽ giới thiệu cho cô ấy người không thua Lục Thành.’
‘Mày không sợ quanh đi quẩn lại cô ta vẫn cưỡi trên đầu mày sao? Anh không muốn nhìn thiên nga trắng rơi vào đầm lầy trở thành vịt thối sao?’
……
“Chị?!”
“Chị......”
“Chị, chị đang nghĩ gì vậy? Chị đừng làm em sợ, chị nói không đi Thâm Quyến thì em không đi là được.”
“Sao bỗng nhiên lại lầm bầm lầu bầu như vậy?”
“Ở gần như vậy cũng không nghe rõ chị ấy đang lẩm bẩm gì, thật đáng sợ.”
Khúc Diệp Diệp nhớ tới chuyện lần trước các dì nói chị bị thủy quỷ nhập vào, sợ hãi rụt cổ.
Nhưng mặc dù nổi da gà trên cánh tay, cô ấy vẫn cố lấy dũng khí nắm lấy tay Khúc Miêu Miêu.
Nhiệt độ cơ thể truyền qua da thịt, tâm thần Khúc Miêu Miêu hơi ấm lại.
Đột nhiên phục hồi tinh thần lại.
“Không, không có gì." Cô ta miễn cưỡng nở nụ cười: "Dù sao em nghe chị là được rồi, ít tiếp xúc với cậu bọn họ, cũng không được hỏi ba mẹ chuyện của cậu, cậu... nhân phẩm không tốt.”
Cô ta không định tố cáo cậu ruột, cô ta cũng không dám.
Về phần sinh tử của những cô gái khác, cô ta không quản được, cô ta chỉ hy vọng em gái ruột không bị bắt đi!
Khúc Miêu Miêu dặn dò Khúc Diệp Diệp xong, lại quay đầu ép em trai thề: "Tư Nguyên, lời hôm nay em không được nói với bất cứ ai, nếu không sau này thi trượt, còn phải cưới một người xấu xí làm vợ.”
Khúc Tư Nguyên:...
Khúc Miêu Miêu dọa sợ em trai, lúc giảng bài suy nghĩ lại về trên người Tùng Kỳ.
‘Tùng Kỳ, tôi phải làm gì với cậu đây?’
Mà bên kia, Tùng Kỳ cũng hung hăng rối rắm hai ngày.
Phát hiện mặt trời vẫn mọc như thường lệ, tiệm bánh bao sữa đậu nành ven đường vẫn buôn bán như thường, người bên cạnh nên sống như thế nào vẫn sống như thế đó.
Gặp lại Miêu Miêu.
Đối phương giống như không có việc gì, thân mật ấm áp khoác cánh tay mình nói những lời chọc cười giữa bạn thân, làm nổi bật nỗi khổ não của cô giống như là chuyện cười.
Tùng Kỳ:...
Trong lúc nhất thời, đầy trán ghi không biết nói gì.
Nhưng rất nhanh, Tùng Kỳ sẽ không có thời gian rối rắm.
“Nhà máy bận rồi.”
Nhà máy Dung Dược Tam của cô tháng sau phải chiêu đãi mấy đoàn khảo sát, đều là doanh nghiệp có vốn đầu tư nước ngoài đến từ các nước khác nhau.
Tùng Kỳ vì ngoại hình xinh đẹp, lời nói hào phóng, ngoại ngữ còn tạm được, được lãnh đạo nhà máy sắp xếp vào đoàn tiếp tân.
Nhưng nói chuyện phiếm hằng ngày và đối thoại với xí nghiệp là hai chuyện khác nhau, phân loại dược phẩm liên quan đến rất nhiều danh từ chuyên dụng, việc này nếu làm tốt, đầu tư nước ngoài thuận lợi vào nhà máy, nhà máy mở rộng quy mô là khẳng định, cô sẽ từ phân xưởng đóng gói điều đến cương vị khác cũng sẽ càng dễ dàng.
Nghĩ tới đây, Tùng Kỳ làm ra động tác cổ vũ cho mình.
Xuất ra nhiệt tình như khi chuẩn bị thi đại học, tiến vào giai đoạn bổ sung tiếng Anh.
Môn này Hứa Tuệ Anh và Tùng Trí Uyên đương nhiên không giúp được gì.
Hai vợ chồng một người dạy toán, một người dạy lịch sử ngữ văn.
Khi hai người tham gia kỳ thi tốt nghiệp trung học, ngoại ngữ thuộc loại tham khảo, có thể thi cũng không thi, cho dù muốn thi cũng có thể lựa chọn thi tiếng Nga. Thế hệ của họ, hầu hết người thi ngoại ngữ đều học tiếng Nga, đó là do bối cảnh lịch sử gây ra.
Cho nên đối mặt với sự nhiệt tình của Tùng Kỳ, hai vợ chồng ngoại trừ khích lệ tinh thần, khích lệ cơm nước, chuyện có thể làm không nhiều lắm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất