Thập Niên 90: Gả Cho Ông Chủ Than

Chương 32:

Trước Sau
Tùng Kỳ cũng không cam lòng yếu thế, lập tức oán giận: "À~~~hóa ra cậu vẫn luôn ghi hận tôi vì chuyện này. Dáng dấp đẹp là lỗi của tôi sao? Ánh mắt cậu không tốt tìm một người đàn ông nông cạn cặn bã, cậu không mắng anh ta lại trách tôi? Buồn cười. Tôi nói chuyện với anh ta chưa quá năm câu cậu đã có lòng tiểu nhân, vậy cậu và Vũ Dương tòa bên cạnh không phải cũng có một chân à, lúc cậu rơi xuống nước Vũ Dương ra vào nhà cậu, hai cậu càng không trong sạch......

“……”

Hai cô giống như súng máy ầm ĩ không thôi, ầm ĩ oanh oanh liệt liệt.

Nợ cũ gì cũng lôi ra ầm ĩ.

Ngay cả dì cả, ai làm bẩn quần ai, ai tốt bụng cho ai băng vệ sinh không lấy tiền cũng lấy ra nói......

“Thanh âm hai người càng lúc càng lớn, dần dần, lớn đến xuyên thấu vách tường, truyền vào trong lỗ tai hai vợ chồng đang Hứa Tuệ Anh ôm nhau nói nhỏ ở phòng khách.

“Sao lại cãi nhau? Đi, đi xem đi.”

Trong chốc lát, hành lang chật ních hàng xóm.

Già trẻ vây thành một đoàn, đều tò mò đôi chị em thân thiết trong tòa này đến tột cùng đang cãi nhau chuyện gì.

Càng đông người, lý trí Khúc Miêu Miêu thoáng cái đã tỉnh táo, ý thức được không thể tranh giành với Tùng Kỳ nữa.

Lại cãi nhau nữa, hai người cùng chết.

Dẫn đầu rút lui, bỏ lại một câu: "Dù sao cậu không biết lòng người tốt, tuyệt giao thì tuyệt giao.”

Nổi giận đùng đùng đẩy các dì vây xem ra, chạy lên lầu.

Tùng Kỳ hất cằm, giống như gà trống thắng trận, ngạo kiều hừ hừ.

Dưới ánh mắt tò mò bát quái của các dì nhanh chóng muốn trốn vào cửa nhà, tay vừa chạm vào tay nắm cửa, cửa đã mở ra, đúng lúc hai vợ chồng Hứa Tuệ Anh đi ra xem tình huống.

Tùng Kỳ vội vàng đẩy ba mẹ vào trong nhà.



Sau đó mới cảm thấy mình mất mặt!

Hình tượng của cô, hoàn toàn biến mất.

Hứa Tuệ Anh lúc này não đau, nhìn thấy Tùng Kỳ hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang về nhà, bà còn đau răng, tâm can đều đau.

Đứa nhóc ngu ngốc này, cãi nhau ầm ĩ làm gì?

Sao chép bài tập, vay tiền mua đồ ăn vặt hối lộ ủy viên học tập, lén lút chạy phòng trò chơi......

Đã thương địch một ngàn, tự tổn hại tám trăm.

Hứa Tuệ Anh ôm ngực, chỉ vào Tùng Kỳ một lúc lâu mới mắng một câu: "Tùng Trí Uyên, nhìn con gái ngoan của anh kìa! Ngu ngốc đến mức chết tiệt.”

Tùng Trí Uyên mặt không đổi sắc.

Muốn cười lại không dám cười.

Lúc này ông giúp con gái nói chuyện: "Trẻ con cãi nhau nghĩ gì nói đó, bình thường, qua vài ngày mọi người sẽ quên.”

Hai cô không gái nói ra sai lầm hay tật xấu lớn.

Nhưng đứng ở góc độ cha mẹ, khẳng định tình nguyện con gái học dốt xíu cũng mong là có tật xấu

Thay vì tự cho là thông minh dũng cảm, theo đuổi gì mà "tự do" trong tưởng tượng.

Chuyện nhỏ trước sau khi lớn lên lại nói đến chuyện cũ chỉ hiểu ý cười một tiếng, chuyện sau xử lý không tốt sẽ dễ lưu tai họa ngầm.

Không nói xa, chỉ nói Vũ Dương.

Mẹ Vũ Dương không ít lần ở trong tiểu khu nói xấu Miêu Miêu, nói cô ta nhìn nhu thuận thành thật, đùa giỡn đàn ông lại rất giỏi, cả nhà cùng ra trận, cùng treo Vũ Dương nhà họ. Vì lời này, Cảnh Hựu Cầm cùng bà ta đánh nhau tại chỗ hai lần.

Những người khác giáp mặt không nói, trong lòng nhiều ít vẫn là có ý tưởng.



Tùng Trí Uyên biết con gái và Miêu Miêu trên lầu náo loạn chuyện không vui, trong khoảng thời gian này con gái rối rắm mờ mịt ông đều nhìn thấy, nên ông cảm thấy trận này cãi nhau rất tốt.

Không phá cũ không lập mới.

Ông chống lưng giùm, Tùng Kỳ vừa lộ ra manh mối sợ hãi lại ngẩng đầu ưỡn ngực.

Dùng sức gật đầu: "Đúng vậy, là cô ta công kích con trước, giống như con chính là rác rưởi trong thùng rác kia, con lại không sai..."

Càng nói, âm thanh càng nhỏ.

Hứa Tuệ Anh giơ tay muốn bóp cánh tay cô.

Tùng Trí Uyên vội vàng ngăn lại: "Không giận không giận, con nhà ai mà không ngu ngốc, con gái chúng ta gọi là thành thật, gọi là thuần lương không có tâm nhãn.”

Tùng Trí Uyên vừa khuyên vợ.

Tay kia ở sau lưng len lén vẫy vẫy, ý bảo Tùng Kỳ về phòng tránh gió.

Tùng Kỳ nhận được tín hiệu rút lui, thừa dịp Hứa Tuệ Anh không chú ý đến cô, vội vàng trở về phòng.

Náo loạn như vậy, một nhà ba người ngược lại ném chuyện phiền lòng trong xưởng lên chín tầng mây.

Hứa Tuệ Anh tuy nói chuyện với chồng, nhưng không bỏ qua bóng lưng Tùng Kỳ rón rén làm trộm chạy khỏi hiện trường, bà cố ý giả vờ không nhìn thấy mà thôi.

Chờ con gáu trở về phòng cô, Hứa Tuệ Anh thong thả tại chỗ vài bước.

Cảm thấy như vậy không được.

Đột nhiên nói: "Lão Tùng, hay là chúng ta mua phòng cho con gái đi.”

Tùng Trí Uyên không hiểu sao mạch não của vợ đột nhiên nhảy bước lớn như vậy, "A" một tiếng.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau