Thập Niên 90: Gả Cho Ông Chủ Than
Chương 33:
Hứa Tuệ Anh cân nhắc câu nói, nói: "Anh xem bộ dáng vô tâm vô phế của Kỳ Kỳ, trong vòng vài năm không nhất định có thể kết hôn, ba năm năm cũng không nhất định có thể điều chuyển công tác, hiện tại rất nhiều đơn vị đã hủy bỏ chính sách chia phòng cho nhân viên, ngay cả trường học cũng không chia phòng, nhà máy dược gần năm năm lại chỉ xây phòng trọ tập thể. Em cân nhắc, chuẩn bị cho con bé một căn nhà, sau này mặc kệ thế nào, tốt xấu gì con bé cũng có một ổ chó nhỏ.”
Con nhóc Miêu Miêu miệng chó phun không được ngà voi, nói Kỳ Kỳ làm nữ công nhân, không dựa vào cô ta giới thiệu sẽ không tìm được đối tượng ưu tú.
Vậy bà và lão Tùng sẽ chuẩn bị nhà cho con gái.
Cũng không tin có nhà làm của hồi môn, còn dám có người chê con gái nhà bọn họ.
Dù sao lão Khúc và Cảnh Hựu Cầm khẳng định không nỡ mua nhà cho con nhóc kia.
Kì Kì nhà bọn họ ở chuyện này, tuyệt đối không thua.
Ý nghĩ có hơi ý giận dỗi này, nhưng Hứa Tuệ Anh càng cân nhắc càng cảm thấy việc này nên làm.
“Vậy thì phải mua, tiền tiết kiệm của chúng ta có đủ không?”
“Không đủ.”
Hứa Tuệ Anh nói: "Nhưng Tàng Thu Hà lúc nói chuyện phiếm nói hiện tại mua cao ốc đang xây có thể được cho vay trả góp, ngân hàng các cô ấy vừa cùng mấy nhà bất động sản công ty bàn định hợp tác, còn có trả góp 0%. Em nghĩ như vậy nè, tiền lương của chúng ta thì mua phòng ở không thành vấn đề, chúng ta còn có gần hai mươi năm mới nghỉ hưu, muốn mua thì mua lớn chút. Kì Kì nếu không dùng đến phòng ở kia thì cho thuê, tiền thuê để tiếp tế tiêu dùng bình thường của con bé; nếu như dùng tới vậy cũng được, chúng ta đi rồi, con bé cũng có chỗ để ở."
Tùng Trí Uyên trầm ngâm một lát.
“Tìm hiểu thêm đi, chỉ sợ gặp phải kẻ lừa đảo.”
Hứa Tuệ Anh: "Tàng Thu Hà thì anh có biết đấy, chỉ cần không liên quan đến con trai Vũ Dương của bà ta, độ tin cậy khi nói chuyện vẫn rất cao, chính bà ta đã mua, mua một tòa nhà tên là bất động sản Tinh Hải, ở bên Đồng Tử Lâm, gọi là Tinh Hải hoa viên.”
“Chúng ta bớt chút thời gian đi xem?”
“Được, đi xem chút.”
Tùng Kỳ không biết vì lần cãi nhau này, ba mẹ cảm thấy cô không đáng tin cậy, đã thương lượng chuyện vay tiền mua nhà.
Trở về phòng, cô bắt đầu viết nhật ký nhỏ.
Từng câu từng chữ đều lên án Khúc Miêu Miêu quá phận, hai chữ tuyệt giao xuất hiện ước chừng mười lần.
Sau khi viết xong, tâm tình tốt hơn nhiều.
Tùng Kỳ lấy băng từ trong ngăn kéo ra, đang định bỏ vào radio.
Mấy chữ "Gửi người bạn tốt nhất - Trùng Trùng" trên băng ghi âm nhất thời đâm đau nhói trong mắt cô.
Tùng Kỳ cắn môi.
...... Có lẽ, có thể từ từ lại tuyệt giao?
Nhưng mà......
Miêu Miêu thật sự rất quá đáng, nếu như mình cúi đầu trước, vậy không phải nói rõ cô ta mới là người có lý sao?
Không được, không được.
Tùng Kỳ thích người và chuyện khiến cô vui vẻ.
Một khi đối phương làm cho cô khó chịu hoặc không biết làm thế nào, sự "Hướng ngoại" của cô sẽ thúc đẩy cô tránh xa tất cả mọi thứ và con người khiến cô trở nên tiêu cực.
Không hề nghi ngờ, cô đã bắt đầu nảy sinh ý niệm rời xa nguồn cảm xúc không ổn định - - Khúc Miêu Miêu, chỉ là quen biết quá lâu, hồi ức tốt đẹp rất nhiều, nhất thời cô vẫn rất luyến tiếc người bạn này.
Nhưng Miêu Miêu lại......
Quên đi, nếu cô ấy xin lỗi, mình sẽ tha thứ cho cô ấy một lần cuối cùng.
Tùng Kỳ bực bội gãi gãi tóc, quyết định cho tình bạn tràn ngập nguy cơ này một cơ hội cuối cùng.
Mà Khúc Miêu Miêu đúng là hối hận.
Hối hận không nên trở mặt với Tùng Kỳ sớm như vậy.
Nhưng cô ta không hối hận vì tình cảm của hai người, mà là sợ Tùng Kỳ cố ý câu dẫn Lục Thành trả thù cô ta thì làm sao bây giờ?
Đương nhiên, có lẽ sâu trong nội tâm cô ta đối với đoạn tình bạn này còn có chút không nỡ và chân tình.
Tóm lại.
Về nhà không lâu, Khúc Miêu Miêu phá lệ cúi đầu thấp đi một hồi, dùng máy gửi tin gửi cho Tùng Kỳ một tin nhắn xin lỗi.
‘Trùng Trùng thật sự xin lỗi cậu, tớ không khống chế được sự tự ti của mình. Tớ đã nói với Khương Cao Phi, cuối tuần không cần cậu ấy giúp, cậu có đồng ý chơi với tớ nữa không? Tớ muốn cởi bỏ khúc mắc giữa hai chúng ta.”
Tùng Kỳ nghe thấy tiếng tích tích, nhanh chóng cầm lấy.
Lại đặt xuống, lại cầm lên, lại đặt xuống.
Lề mề mấy phút, mới mím môi trả lời "Được".
Nếu Miêu Miêu đã lui một bước, vậy mình lui một bước...... Hẳn sẽ không thành vấn đề đúng không!
Cô ấy không phải là muốn cho mình tìm bạn trai, miễn cho bạn trai đương nhiệm lại đi sai đường thôi sao?
Cùng lắm thì tìm người đóng vai chút vậy.
Nếu mình làm đến mức này, Miêu Miêu còn làm chút chuyện kỳ quái, vậy...
Vậy chứng tỏ hai người đã không thích hợp làm bạn bè.
Lại để ý đến cô ta, mình chính là chó!
Chỉ là...
Tìm ai đây?
Viên Hợp?
Không được không được, anh ta tưởng thật thì làm sao bây giờ?
Tưởng Bằng?
Cũng không được, Tưởng Bằng cũng quen với Miêu Miêu, dễ lộ tẩy.
Tùng Kỳ cực kỳ khổ não, nam sinh mình quen, Miêu Miêu cũng quen!
Bằng không......
Nhắm mắt bắt người có duyên trên đường cái?
Con nhóc Miêu Miêu miệng chó phun không được ngà voi, nói Kỳ Kỳ làm nữ công nhân, không dựa vào cô ta giới thiệu sẽ không tìm được đối tượng ưu tú.
Vậy bà và lão Tùng sẽ chuẩn bị nhà cho con gái.
Cũng không tin có nhà làm của hồi môn, còn dám có người chê con gái nhà bọn họ.
Dù sao lão Khúc và Cảnh Hựu Cầm khẳng định không nỡ mua nhà cho con nhóc kia.
Kì Kì nhà bọn họ ở chuyện này, tuyệt đối không thua.
Ý nghĩ có hơi ý giận dỗi này, nhưng Hứa Tuệ Anh càng cân nhắc càng cảm thấy việc này nên làm.
“Vậy thì phải mua, tiền tiết kiệm của chúng ta có đủ không?”
“Không đủ.”
Hứa Tuệ Anh nói: "Nhưng Tàng Thu Hà lúc nói chuyện phiếm nói hiện tại mua cao ốc đang xây có thể được cho vay trả góp, ngân hàng các cô ấy vừa cùng mấy nhà bất động sản công ty bàn định hợp tác, còn có trả góp 0%. Em nghĩ như vậy nè, tiền lương của chúng ta thì mua phòng ở không thành vấn đề, chúng ta còn có gần hai mươi năm mới nghỉ hưu, muốn mua thì mua lớn chút. Kì Kì nếu không dùng đến phòng ở kia thì cho thuê, tiền thuê để tiếp tế tiêu dùng bình thường của con bé; nếu như dùng tới vậy cũng được, chúng ta đi rồi, con bé cũng có chỗ để ở."
Tùng Trí Uyên trầm ngâm một lát.
“Tìm hiểu thêm đi, chỉ sợ gặp phải kẻ lừa đảo.”
Hứa Tuệ Anh: "Tàng Thu Hà thì anh có biết đấy, chỉ cần không liên quan đến con trai Vũ Dương của bà ta, độ tin cậy khi nói chuyện vẫn rất cao, chính bà ta đã mua, mua một tòa nhà tên là bất động sản Tinh Hải, ở bên Đồng Tử Lâm, gọi là Tinh Hải hoa viên.”
“Chúng ta bớt chút thời gian đi xem?”
“Được, đi xem chút.”
Tùng Kỳ không biết vì lần cãi nhau này, ba mẹ cảm thấy cô không đáng tin cậy, đã thương lượng chuyện vay tiền mua nhà.
Trở về phòng, cô bắt đầu viết nhật ký nhỏ.
Từng câu từng chữ đều lên án Khúc Miêu Miêu quá phận, hai chữ tuyệt giao xuất hiện ước chừng mười lần.
Sau khi viết xong, tâm tình tốt hơn nhiều.
Tùng Kỳ lấy băng từ trong ngăn kéo ra, đang định bỏ vào radio.
Mấy chữ "Gửi người bạn tốt nhất - Trùng Trùng" trên băng ghi âm nhất thời đâm đau nhói trong mắt cô.
Tùng Kỳ cắn môi.
...... Có lẽ, có thể từ từ lại tuyệt giao?
Nhưng mà......
Miêu Miêu thật sự rất quá đáng, nếu như mình cúi đầu trước, vậy không phải nói rõ cô ta mới là người có lý sao?
Không được, không được.
Tùng Kỳ thích người và chuyện khiến cô vui vẻ.
Một khi đối phương làm cho cô khó chịu hoặc không biết làm thế nào, sự "Hướng ngoại" của cô sẽ thúc đẩy cô tránh xa tất cả mọi thứ và con người khiến cô trở nên tiêu cực.
Không hề nghi ngờ, cô đã bắt đầu nảy sinh ý niệm rời xa nguồn cảm xúc không ổn định - - Khúc Miêu Miêu, chỉ là quen biết quá lâu, hồi ức tốt đẹp rất nhiều, nhất thời cô vẫn rất luyến tiếc người bạn này.
Nhưng Miêu Miêu lại......
Quên đi, nếu cô ấy xin lỗi, mình sẽ tha thứ cho cô ấy một lần cuối cùng.
Tùng Kỳ bực bội gãi gãi tóc, quyết định cho tình bạn tràn ngập nguy cơ này một cơ hội cuối cùng.
Mà Khúc Miêu Miêu đúng là hối hận.
Hối hận không nên trở mặt với Tùng Kỳ sớm như vậy.
Nhưng cô ta không hối hận vì tình cảm của hai người, mà là sợ Tùng Kỳ cố ý câu dẫn Lục Thành trả thù cô ta thì làm sao bây giờ?
Đương nhiên, có lẽ sâu trong nội tâm cô ta đối với đoạn tình bạn này còn có chút không nỡ và chân tình.
Tóm lại.
Về nhà không lâu, Khúc Miêu Miêu phá lệ cúi đầu thấp đi một hồi, dùng máy gửi tin gửi cho Tùng Kỳ một tin nhắn xin lỗi.
‘Trùng Trùng thật sự xin lỗi cậu, tớ không khống chế được sự tự ti của mình. Tớ đã nói với Khương Cao Phi, cuối tuần không cần cậu ấy giúp, cậu có đồng ý chơi với tớ nữa không? Tớ muốn cởi bỏ khúc mắc giữa hai chúng ta.”
Tùng Kỳ nghe thấy tiếng tích tích, nhanh chóng cầm lấy.
Lại đặt xuống, lại cầm lên, lại đặt xuống.
Lề mề mấy phút, mới mím môi trả lời "Được".
Nếu Miêu Miêu đã lui một bước, vậy mình lui một bước...... Hẳn sẽ không thành vấn đề đúng không!
Cô ấy không phải là muốn cho mình tìm bạn trai, miễn cho bạn trai đương nhiệm lại đi sai đường thôi sao?
Cùng lắm thì tìm người đóng vai chút vậy.
Nếu mình làm đến mức này, Miêu Miêu còn làm chút chuyện kỳ quái, vậy...
Vậy chứng tỏ hai người đã không thích hợp làm bạn bè.
Lại để ý đến cô ta, mình chính là chó!
Chỉ là...
Tìm ai đây?
Viên Hợp?
Không được không được, anh ta tưởng thật thì làm sao bây giờ?
Tưởng Bằng?
Cũng không được, Tưởng Bằng cũng quen với Miêu Miêu, dễ lộ tẩy.
Tùng Kỳ cực kỳ khổ não, nam sinh mình quen, Miêu Miêu cũng quen!
Bằng không......
Nhắm mắt bắt người có duyên trên đường cái?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất