Thập Niên 90: Gả Cho Ông Chủ Than
Chương 37:
Lần nữa cố lấy dũng khí nói: "Đúng vậy, chính là chủ nhật diễn thành đối tượng tôi, chỉ cần ở xuất hiện trước mặt bạn của tôi mà thôi, gì cũng không cần nói, thời gian không cần quá lâu, hai giờ là được, ba mươi đồng, anh có làm hay không?"
Ký Hòa Bắc:......?
Đầu tiên trong đầu nảy ra chính là cảnh tượng lần trước nhìn thấy.
Nhưng Ký Hòa Bắc không cho rằng đối phương không có mục đích mà tìm tới mình.
Cô rõ ràng không thiếu người theo đuổi, nếu cần có người sắm vai thân phận bạn trai này, anh tin tưởng cô gái trước mắt chỉ cần biểu lộ ra ý nghĩ, còn nhiều người xung phong nhận việc.
Một cô gái không thiếu người theo đuổi trên đường cái ngăn cản một người đàn ông xa lạ...
A.
Lòng dạ khó lường.
Ký Hòa Bắc quét mắt nhìn Tùng Kỳ, khóe miệng nhếch lên vẻ mỉa mai: "Cô nói, cái gì?”
Tùng Kỳ sờ vành tai nóng bỏng, lập tức cảm thấy hoang mang:...... Mình bị cười nhạo sao?
Nhưng nghĩ lại, những lời này hình như cũng không đáng để trào phúng.
Có thể do đối phương nói chuyện với giọng điệu này, vì là đơn thuần nghe không hiểu.
Tùng Kỳ mặt mày cong cong, lặp lại một lần nữa.
“Diễn đối tượng của cô? Xì!”
Tùng Kỳ: "......”
Xì cái gì mà xì!
Chỉ có anh biết xì! Tôi cũng biết vậy.
Nếu không phải điều kiện bên ngoài của người này quả thật rất dọa người......
Tùng Kỳ tức giận đến nỗi hai má cá nóc phồng lên, trong lòng cô gái lại đang giơ bó hoa sôi nổi, tiếng hoan hô không chịu thua kém nói giọng thật dễ nghe!
Chuyện này làm cho bản thân cô cũng cảm thấy rất rối bời.
Vì thế cố ý học anh.
Xì.
"Có được hay không anh cho câu nói, lề mề gì đấy, nhờ anh diễn chút thôi chẳng lẽ còn khó khăn hơn so với trộn xi măng ở công trường sao? Có phải ngại ít hay không, vậy, vậy thêm mười đồng, bốn mươi đồng là tiền lương một tuần của tôi, anh không được được voi đòi tiên.”
Nhiều hơn nữa, vậy chỉ có thể buông tha.
Đúng vậy, đẹp trai đến long trời lở đất, giá trị trong lòng cô cũng có hạn.
Ký Hòa Bắc nhất thời nở nụ cười.
Nói không rõ bị câu nào chọc trúng điểm cười, hay bị thanh âm vừa hung vừa vội vàng xao động lại chứa khẩu âm nũng nịu mà giống như làm nũng chọc cười.
Mỹ nhân đúng là mỹ nhân, nhưng "kế" thì thôi.
Nếu sau lưng có người từ Hồng Kông tới thao túng, cô tuyệt đối sẽ không dùng giọng điệu này nói chuyện, bởi vì - - phàm là người từng gặp anh ở Hồng Kông nên biết, anh không kiên nhẫn với phụ nữ nũng nịu, căn bản không có khả năng trúng kế!
Đã hiểu được chuyện này, Ký Hòa Bắc có tâm tình phản ứng với cô.
“Tại sao?”
Anh từ từ dựa vào cây, hỏi: "Trên đường nhiều người như vậy, vì sao tìm tôi?”
Tư thế Ký Hòa Bắc thanh thản, ngữ khí cũng có hơi thờ ơ, nhưng làm cho người ta có không ít cảm giác áp bách.
Tùng Kỳ cảm thấy không được tự nhiên.
Bỗng nhiên có loại cảm giác gò bó khi đối mặt với giáo viên thời học sinh, nhưng cô không nghĩ đến đối phương là "người vị thế cao hơn", còn tưởng rằng sau khi bản thân lỗ mãng xúc động, dẫn đến thấp thỏm.
Ngón tay nắm chặt đầu xe của cô siết chặt.
Ngược lại cũng rất thành thật: "... Bộ dạng anh rất hấp dẫn, dẫn anh ra ngoài hẳn sẽ không mất mặt.”
Ký Hòa Bắc kinh ngạc, chợt mỉm cười.
Vẫn là lần đầu tiên thấy có người khen anh trắng trợn như thế nhưng lại không mang chút tâm tư kiều diễm nào.
Cô gái này vào lần đầu tiên anh nhìn thấy đã vô cùng có mùi vị ỷ vào mình đẹp mà hành hung.
Nhưng tinh tế nhìn ánh mắt của cô, là có thể nhìn ra tính cách và vẻ ngoài diễm lệ quyến rũ khác biệt một trời một vực.
Không thể không nói, cô đúng thật có một đôi mắt vô cùng xinh đẹp.
Sáng lấp lánh, giống như những ngôi sao đêm hè, lại trong suốt như hồ nước trên núi cao, không có chút tạp chất, dường như con người cô cũng sạch sẽ đến mức có thể nhìn đến cùng, khiến người ta rất khó sinh ra cảm xúc hoài nghi đề phòng.
"Cô luôn tiếp cận đàn ông xa lạ như vậy sao? Không sợ tôi kéo cô tới trong ngõ tối nào trước gian sau giết? Dù sao trời tối người qua đường cũng không thấy rõ mặt tôi. Nếu có người chứng kiến cũng chỉ có thể thấy là cô chủ động ngăn tôi lại, bọn họ có lẽ sẽ cho rằng chúng ta quen biết, cô chết cũng không ai tìm được cô.”
Lời này tràn ngập ý khiêu khích, tràn đầy ác ý.
Trước khi Ký Hòa Bắc mở miệng đã dự đoán được đối phương sẽ cảm giác được vũ nhục rồi đột nhiên tức giận mắng, nhưng anh vẫn nói như vậy.
Tùng Kỳ sửng sốt khoảng hai giây.
Gì cũng không nói.
Chân dài đạp một cái, đạp xe đạp trượt về phía trước mấy mét, kéo ra khoảng cách với Kỵ Hòa Bắc sau đó mới tức giận nói: "Anh à, anh không làm thì không làm, không cần thiết đe dọa tôi chứ?"
Lớn lên đẹp trai như vậy, thanh âm dễ nghe như vậy, tính cách lại ác liệt như thế!
Ông trời ơi, công nhân công trường tâm tình không ổn định như vậy quả thật không thuê nổi.
Ký Hòa Bắc:......?
Đầu tiên trong đầu nảy ra chính là cảnh tượng lần trước nhìn thấy.
Nhưng Ký Hòa Bắc không cho rằng đối phương không có mục đích mà tìm tới mình.
Cô rõ ràng không thiếu người theo đuổi, nếu cần có người sắm vai thân phận bạn trai này, anh tin tưởng cô gái trước mắt chỉ cần biểu lộ ra ý nghĩ, còn nhiều người xung phong nhận việc.
Một cô gái không thiếu người theo đuổi trên đường cái ngăn cản một người đàn ông xa lạ...
A.
Lòng dạ khó lường.
Ký Hòa Bắc quét mắt nhìn Tùng Kỳ, khóe miệng nhếch lên vẻ mỉa mai: "Cô nói, cái gì?”
Tùng Kỳ sờ vành tai nóng bỏng, lập tức cảm thấy hoang mang:...... Mình bị cười nhạo sao?
Nhưng nghĩ lại, những lời này hình như cũng không đáng để trào phúng.
Có thể do đối phương nói chuyện với giọng điệu này, vì là đơn thuần nghe không hiểu.
Tùng Kỳ mặt mày cong cong, lặp lại một lần nữa.
“Diễn đối tượng của cô? Xì!”
Tùng Kỳ: "......”
Xì cái gì mà xì!
Chỉ có anh biết xì! Tôi cũng biết vậy.
Nếu không phải điều kiện bên ngoài của người này quả thật rất dọa người......
Tùng Kỳ tức giận đến nỗi hai má cá nóc phồng lên, trong lòng cô gái lại đang giơ bó hoa sôi nổi, tiếng hoan hô không chịu thua kém nói giọng thật dễ nghe!
Chuyện này làm cho bản thân cô cũng cảm thấy rất rối bời.
Vì thế cố ý học anh.
Xì.
"Có được hay không anh cho câu nói, lề mề gì đấy, nhờ anh diễn chút thôi chẳng lẽ còn khó khăn hơn so với trộn xi măng ở công trường sao? Có phải ngại ít hay không, vậy, vậy thêm mười đồng, bốn mươi đồng là tiền lương một tuần của tôi, anh không được được voi đòi tiên.”
Nhiều hơn nữa, vậy chỉ có thể buông tha.
Đúng vậy, đẹp trai đến long trời lở đất, giá trị trong lòng cô cũng có hạn.
Ký Hòa Bắc nhất thời nở nụ cười.
Nói không rõ bị câu nào chọc trúng điểm cười, hay bị thanh âm vừa hung vừa vội vàng xao động lại chứa khẩu âm nũng nịu mà giống như làm nũng chọc cười.
Mỹ nhân đúng là mỹ nhân, nhưng "kế" thì thôi.
Nếu sau lưng có người từ Hồng Kông tới thao túng, cô tuyệt đối sẽ không dùng giọng điệu này nói chuyện, bởi vì - - phàm là người từng gặp anh ở Hồng Kông nên biết, anh không kiên nhẫn với phụ nữ nũng nịu, căn bản không có khả năng trúng kế!
Đã hiểu được chuyện này, Ký Hòa Bắc có tâm tình phản ứng với cô.
“Tại sao?”
Anh từ từ dựa vào cây, hỏi: "Trên đường nhiều người như vậy, vì sao tìm tôi?”
Tư thế Ký Hòa Bắc thanh thản, ngữ khí cũng có hơi thờ ơ, nhưng làm cho người ta có không ít cảm giác áp bách.
Tùng Kỳ cảm thấy không được tự nhiên.
Bỗng nhiên có loại cảm giác gò bó khi đối mặt với giáo viên thời học sinh, nhưng cô không nghĩ đến đối phương là "người vị thế cao hơn", còn tưởng rằng sau khi bản thân lỗ mãng xúc động, dẫn đến thấp thỏm.
Ngón tay nắm chặt đầu xe của cô siết chặt.
Ngược lại cũng rất thành thật: "... Bộ dạng anh rất hấp dẫn, dẫn anh ra ngoài hẳn sẽ không mất mặt.”
Ký Hòa Bắc kinh ngạc, chợt mỉm cười.
Vẫn là lần đầu tiên thấy có người khen anh trắng trợn như thế nhưng lại không mang chút tâm tư kiều diễm nào.
Cô gái này vào lần đầu tiên anh nhìn thấy đã vô cùng có mùi vị ỷ vào mình đẹp mà hành hung.
Nhưng tinh tế nhìn ánh mắt của cô, là có thể nhìn ra tính cách và vẻ ngoài diễm lệ quyến rũ khác biệt một trời một vực.
Không thể không nói, cô đúng thật có một đôi mắt vô cùng xinh đẹp.
Sáng lấp lánh, giống như những ngôi sao đêm hè, lại trong suốt như hồ nước trên núi cao, không có chút tạp chất, dường như con người cô cũng sạch sẽ đến mức có thể nhìn đến cùng, khiến người ta rất khó sinh ra cảm xúc hoài nghi đề phòng.
"Cô luôn tiếp cận đàn ông xa lạ như vậy sao? Không sợ tôi kéo cô tới trong ngõ tối nào trước gian sau giết? Dù sao trời tối người qua đường cũng không thấy rõ mặt tôi. Nếu có người chứng kiến cũng chỉ có thể thấy là cô chủ động ngăn tôi lại, bọn họ có lẽ sẽ cho rằng chúng ta quen biết, cô chết cũng không ai tìm được cô.”
Lời này tràn ngập ý khiêu khích, tràn đầy ác ý.
Trước khi Ký Hòa Bắc mở miệng đã dự đoán được đối phương sẽ cảm giác được vũ nhục rồi đột nhiên tức giận mắng, nhưng anh vẫn nói như vậy.
Tùng Kỳ sửng sốt khoảng hai giây.
Gì cũng không nói.
Chân dài đạp một cái, đạp xe đạp trượt về phía trước mấy mét, kéo ra khoảng cách với Kỵ Hòa Bắc sau đó mới tức giận nói: "Anh à, anh không làm thì không làm, không cần thiết đe dọa tôi chứ?"
Lớn lên đẹp trai như vậy, thanh âm dễ nghe như vậy, tính cách lại ác liệt như thế!
Ông trời ơi, công nhân công trường tâm tình không ổn định như vậy quả thật không thuê nổi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất