Thập Niên 90: Gả Cho Ông Chủ Than
Chương 4:
Cảnh Hựu Cầm đã mở miệng: "Con choáng váng? Tay chân con không bị thương trán cũng băng bó xong rồi, phải nghỉ ngơi thì về nhà nghỉ ngơi đi, nằm viện tốn tiền oan trong lòng con mới thoải mái? Người lớn như vậy chút tính toán cũng không có, bảo con hôm nay không nên ra ngoài, cậu còn đi theo Tùng Kỳ đi dạo lung tung, chịu tội do con tự chuốc lấy.”
Tùng Kỳ há miệng, muốn nói lại thôi.
Không phải đã nói rõ là Miêu Miêu hẹn hò với Vu Nhạc Khang, tìm cô yểm trợ sao, sao dì Cảnh vẫn nói mình dẫn Miêu Miêu chạy loạn vậy.
Thật sự là oan hơn cả Đậu Nga.
“Dì Cảnh, chuyện kia......”
Cảnh Hựu Cầm nâng chăn, cũng không quay đầu lại: "Tùng Kỳ, cháu về nhà trước đi, chuyện hôm nay dì cảm ơn cháu trước.”
Tùng Kỳ:...
Tâm tình có hơi vi diệu.
Cảm giác bị giận chó đánh mèo.
Nhưng hình như bây giờ cũng không phải là lúc cãi lại cho mình.
Tùng Kỳ bình thường đúng là không thích động não, nhưng không phải thiểu năng trí tuệ xem không hiểu ánh mắt.
Cô nhìn ra được Cảnh Hựu Cầm lúc này nhìn cô không vừa mắt.
Tùng Kỳ hít sâu một hơi, tự nói với mình đừng để ý đến tấm lòng từ mẫu của đối phương.
Cô giả vờ không thèm để ý nói: "Được, dì, Miêu Miêu, cháu về trước đây.”
“Được, trên đường chú ý an toàn.”
Cảnh Hựu Cầm thản nhiên dặn dò.
Khúc Miêu Miêu vẫn trầm mặc không nói, không nói một tiếng.
Tùng Kỳ lại nhìn tay cô ta nắm chăn, dùng sức đến khi khớp xương nhô lên, giống như đang nhẫn nại gì đó, trong lòng không khỏi phiền não. Phần nóng nảy này cho đến khi về nhà cũng không tản đi, ngược lại vì càng để lâu càng không rõ ràng lắm lại càng phiền.
“Trùng Trùng đã trở lại!”
“Vâng, bà Trần, tối nay nhà bà nấu cá ạ.”
“Đúng, ăn cá, ông Ngô con tự mình câu, hôm nay vận may không tệ câu được hơn phân nửa thùng, con về nhà lấy chậu lại đây nhặt mấy con.”
“Cảm ơn bà Trần.”
“Cảm ơn gì.”
“……”
Nhà Tùng Kỳ ở khu nhà gia đình giáo viên Tứ Trung.
Hàng xóm luôn hài hòa.
Toàn bộ Tứ Trung, nhà ở của giáo viên có ba tòa.
Hai tòa kiến trúc bốn tầng, mỗi tầng ở sáu hộ, kiểu dáng có lớn có nhỏ, ký túc xá đơn nhỏ không đến hai mươi mét vuông, lớn chút cũng không vượt qua năm mươi.
Một tòa kiến trúc ba tầng khác là hộ thống nhất, đều là ba phòng khoảng bảy mươi mét vuông, phân cho lãnh đạo trường học cùng với lão giáo sư tư lịch thâm hậu.
Ba mẹ Tùng Kỳ chỉ là giáo viên bình thường, nhưng trình độ học vấn không tệ, thành tích hàng năm của lớp đều đứng đầu trong kỳ thi liên kết thành phố. Thêm vào đó, sau khi khôi phục kỳ thi đại học, mấy năm nay các lĩnh vực đều thiếu nhân tài, lúc này mới có thể giành được danh ngạch phân nhà đầu tiên vào năm 1985.
Được chia đến phòng loại hai năm mươi mét vuông ở Đức Hinh Uyển.
Hứa Tuệ Anh may mắn, bốc thăm bắt được một trong hai gian duy nhất ở lầu một.
Lúc trước có kết quả chia phòng, khiến người ngoài ghen tị chết.
Phải biết rằng lúc ấy kế hoạch hóa gia đình còn chưa bắt đầu, nhiều gia đình sinh vài đứa con.
Còn Tùng Trí Uyên và Hứa Tuệ Anh thì chỉ sinh được một mình Tùng Kỳ.
Hai người bọn họ lại là công nhân viên chức mới ra đời vào trường chưa đầy ba năm, cho dù nhóm sinh viên tốt nghiệp đầu tiên có thành tích xuất sắc đến mức khiến Tứ Trung xoay người ở toàn thành phố, nhưng được chia đến phòng 101 vẫn khiến một số người cảm thấy không xứng.
Nhưng chính sách chia phòng đã sớm định sẵn, Tùng gia rút được phòng 101 hoàn toàn là vận may tốt, không phục cũng vô dụng.
Vì thế, có người đánh bài đồng tình, muốn để hai vợ chồng Hứa Tuệ Anh đổi với họ.
Hứa Tuệ Anh đương nhiên không đồng ý.
Hai vợ chồng đều là người tàng hình trong nhà, cũng vì nguyên nhân này hoặc nguyên nhân kia mà xuống nông thôn, cha mẹ anh em đều không đáng tin cậy, huống chi là lời hứa hẹn của đồng nghiệp hàng xóm?
Đối với nhân tình ấm lạnh, bọn họ đã sớm nhìn thấu.
Lúc trước sẽ đi cùng nhau chưa hẳn không có ý tứ ôm nhau sưởi ấm.
Nhưng hai người rất tốt, đều rất thiết thực.
Khi là thanh niên trí thức nghiêm túc làm việc, chờ tin tức thi đại học truyền ra ai cũng không cản trở ai, kiểm tra bổ khuyết lẫn nhau, song song thi đậu đại học.
Tình nguyện điền vào cùng một trường học gần đây, dẫn theo con đi học cũng không cân nhắc chuyện ly hôn ai chạy đường nấy. Quả thực là khác việt trong những cặp vợ chồng thanh niên trí thức, đừng nói nổi danh ở công xã Mai Bình, ở huyện Khang Nam cũng rất nổi danh. Mỗi khi xung quanh xuất hiện trường hợp thanh niên trí thức bỏ vợ bỏ con hoặc bỏ chồng bỏ con, hai người bọn họ sẽ ví dụ chính diện được nhắc đi nhắc lại nhiều lần.
Sau khi thi đậu, cũng chỉ viết thư về cho nhà mình.
Từ việc này đã nhìn ra được, hai vợ chồng Hứa Tuệ Anh đọc sách rất giỏi, nhưng cũng không phải mọt sách.
Thậm chí có thể nói ở phương diện lực quan sát và nhân tình đã luyện thành người nổi bật.
Vì thế, Tùng Kỳ vừa xụ mặt vào nhà, hai vợ chồng lập tức nhìn nhau, nhưng hai người ai cũng không hỏi.
Dù sao tính tình con gái bọn họ rõ ràng nhất.
Tùng Kỳ há miệng, muốn nói lại thôi.
Không phải đã nói rõ là Miêu Miêu hẹn hò với Vu Nhạc Khang, tìm cô yểm trợ sao, sao dì Cảnh vẫn nói mình dẫn Miêu Miêu chạy loạn vậy.
Thật sự là oan hơn cả Đậu Nga.
“Dì Cảnh, chuyện kia......”
Cảnh Hựu Cầm nâng chăn, cũng không quay đầu lại: "Tùng Kỳ, cháu về nhà trước đi, chuyện hôm nay dì cảm ơn cháu trước.”
Tùng Kỳ:...
Tâm tình có hơi vi diệu.
Cảm giác bị giận chó đánh mèo.
Nhưng hình như bây giờ cũng không phải là lúc cãi lại cho mình.
Tùng Kỳ bình thường đúng là không thích động não, nhưng không phải thiểu năng trí tuệ xem không hiểu ánh mắt.
Cô nhìn ra được Cảnh Hựu Cầm lúc này nhìn cô không vừa mắt.
Tùng Kỳ hít sâu một hơi, tự nói với mình đừng để ý đến tấm lòng từ mẫu của đối phương.
Cô giả vờ không thèm để ý nói: "Được, dì, Miêu Miêu, cháu về trước đây.”
“Được, trên đường chú ý an toàn.”
Cảnh Hựu Cầm thản nhiên dặn dò.
Khúc Miêu Miêu vẫn trầm mặc không nói, không nói một tiếng.
Tùng Kỳ lại nhìn tay cô ta nắm chăn, dùng sức đến khi khớp xương nhô lên, giống như đang nhẫn nại gì đó, trong lòng không khỏi phiền não. Phần nóng nảy này cho đến khi về nhà cũng không tản đi, ngược lại vì càng để lâu càng không rõ ràng lắm lại càng phiền.
“Trùng Trùng đã trở lại!”
“Vâng, bà Trần, tối nay nhà bà nấu cá ạ.”
“Đúng, ăn cá, ông Ngô con tự mình câu, hôm nay vận may không tệ câu được hơn phân nửa thùng, con về nhà lấy chậu lại đây nhặt mấy con.”
“Cảm ơn bà Trần.”
“Cảm ơn gì.”
“……”
Nhà Tùng Kỳ ở khu nhà gia đình giáo viên Tứ Trung.
Hàng xóm luôn hài hòa.
Toàn bộ Tứ Trung, nhà ở của giáo viên có ba tòa.
Hai tòa kiến trúc bốn tầng, mỗi tầng ở sáu hộ, kiểu dáng có lớn có nhỏ, ký túc xá đơn nhỏ không đến hai mươi mét vuông, lớn chút cũng không vượt qua năm mươi.
Một tòa kiến trúc ba tầng khác là hộ thống nhất, đều là ba phòng khoảng bảy mươi mét vuông, phân cho lãnh đạo trường học cùng với lão giáo sư tư lịch thâm hậu.
Ba mẹ Tùng Kỳ chỉ là giáo viên bình thường, nhưng trình độ học vấn không tệ, thành tích hàng năm của lớp đều đứng đầu trong kỳ thi liên kết thành phố. Thêm vào đó, sau khi khôi phục kỳ thi đại học, mấy năm nay các lĩnh vực đều thiếu nhân tài, lúc này mới có thể giành được danh ngạch phân nhà đầu tiên vào năm 1985.
Được chia đến phòng loại hai năm mươi mét vuông ở Đức Hinh Uyển.
Hứa Tuệ Anh may mắn, bốc thăm bắt được một trong hai gian duy nhất ở lầu một.
Lúc trước có kết quả chia phòng, khiến người ngoài ghen tị chết.
Phải biết rằng lúc ấy kế hoạch hóa gia đình còn chưa bắt đầu, nhiều gia đình sinh vài đứa con.
Còn Tùng Trí Uyên và Hứa Tuệ Anh thì chỉ sinh được một mình Tùng Kỳ.
Hai người bọn họ lại là công nhân viên chức mới ra đời vào trường chưa đầy ba năm, cho dù nhóm sinh viên tốt nghiệp đầu tiên có thành tích xuất sắc đến mức khiến Tứ Trung xoay người ở toàn thành phố, nhưng được chia đến phòng 101 vẫn khiến một số người cảm thấy không xứng.
Nhưng chính sách chia phòng đã sớm định sẵn, Tùng gia rút được phòng 101 hoàn toàn là vận may tốt, không phục cũng vô dụng.
Vì thế, có người đánh bài đồng tình, muốn để hai vợ chồng Hứa Tuệ Anh đổi với họ.
Hứa Tuệ Anh đương nhiên không đồng ý.
Hai vợ chồng đều là người tàng hình trong nhà, cũng vì nguyên nhân này hoặc nguyên nhân kia mà xuống nông thôn, cha mẹ anh em đều không đáng tin cậy, huống chi là lời hứa hẹn của đồng nghiệp hàng xóm?
Đối với nhân tình ấm lạnh, bọn họ đã sớm nhìn thấu.
Lúc trước sẽ đi cùng nhau chưa hẳn không có ý tứ ôm nhau sưởi ấm.
Nhưng hai người rất tốt, đều rất thiết thực.
Khi là thanh niên trí thức nghiêm túc làm việc, chờ tin tức thi đại học truyền ra ai cũng không cản trở ai, kiểm tra bổ khuyết lẫn nhau, song song thi đậu đại học.
Tình nguyện điền vào cùng một trường học gần đây, dẫn theo con đi học cũng không cân nhắc chuyện ly hôn ai chạy đường nấy. Quả thực là khác việt trong những cặp vợ chồng thanh niên trí thức, đừng nói nổi danh ở công xã Mai Bình, ở huyện Khang Nam cũng rất nổi danh. Mỗi khi xung quanh xuất hiện trường hợp thanh niên trí thức bỏ vợ bỏ con hoặc bỏ chồng bỏ con, hai người bọn họ sẽ ví dụ chính diện được nhắc đi nhắc lại nhiều lần.
Sau khi thi đậu, cũng chỉ viết thư về cho nhà mình.
Từ việc này đã nhìn ra được, hai vợ chồng Hứa Tuệ Anh đọc sách rất giỏi, nhưng cũng không phải mọt sách.
Thậm chí có thể nói ở phương diện lực quan sát và nhân tình đã luyện thành người nổi bật.
Vì thế, Tùng Kỳ vừa xụ mặt vào nhà, hai vợ chồng lập tức nhìn nhau, nhưng hai người ai cũng không hỏi.
Dù sao tính tình con gái bọn họ rõ ràng nhất.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất