Thập Niên 90: Gả Cho Ông Chủ Than
Chương 43:
Bộ đồ này nhìn không rẻ.
Tùng Kỳ mím môi, tò mò hỏi: "Bình thường anh cũng mặc như vậy sao?”
Ký Hòa Bắc nhếch môi: "Cô muốn hỏi tôi, quần áo là của mình hay là mượn, nếu là của mình thì tại sao lại đi làm ở công trường, tại sao lại kiếm được năm mươi đồng này?"
“...... Á." Ánh mắt Tùng Kỳ mơ hồ, cảm thấy ngượng ngùng vì bệnh đa nghi của mình: "Ừ.”
Ký Hòa Bắc thuận miệng nói: "Dùng năm đồng để thuê.”
Tùng Kỳ: ??
Ký Hòa Bắc: "Nói đây là đạo đức nghề nghiệp, tiền tôi cũng không kiếm không.
“……”
Tùng Kỳ trợn tròn mắt, há hốc mồm không nói gì.
Cô gãi gãi má, nhìn anh một hồi, mới chậm rãi giơ ngón tay cái lên: "Lợi hại, bội phục!”
"Bạn cô đâu, khi nào thì đến?"
Ký Hòa Bắc cúi đầu nhìn đồng hồ, lạnh giọng nhắc nhở: "Cô hẹn 9 giờ 55, bây giờ 10 giờ 03 phút, chúng ta đã nói trước là đóng vai hai tiếng, cho nên bây giờ cô còn lại 1 giờ 52 phút. Hôm nay tôi xin nghỉ trọn một ngày, vượt thời gian có thể, nhưng phải thêm tiền.”
Tùng Kỳ không thể tin nhìn anh.
Thật sự không nhịn được hung hăng liếc anh một cái, nhỏ giọng nói thầm: "Chết đòi tiền!”
Ký Hòa Bắc cũng không giận, ung dung nói: "Mua bán đứng đắn thì không ký sổ.”
“Anh yên tâm, sẽ không khất nợ tiền lương của anh đâu." Tùng Kỳ cắn răng.
Ở trong lòng không khỏi oán thầm, mặt có đẹp hơn nữa, giọng có dễ nghe hơn nữa, đều phải thua dưới hành vi kẹt sỉ này.
Pháo hoa quanh quẩn trong đầu Tùng Kỳ nhất thời bị một cây chổi bay khổng lồ quét sạch không còn.
“Mau đuổi theo, lát nữa anh cứ như vậy......”
Công viên đã hẹn với Khúc Miêu Miêu cách tiểu khu không xa.
Hai người Tùng Kỳ vừa tới hồ sen không bao lâu, Khúc Miêu Miêu cũng xuất hiện.
Tùng Kỳ vừa mới phất tay gọi cô ta: "Miêu Miêu, ở đây...”
Một giây sau, nụ cười cứng đờ.
Phía sau Khúc Miêu Miêu là một người đàn ông xa lạ, hơn nữa không phải vị lần trước ở lưu luyến chia tay cửa tiểu khu kia. Rõ ràng là cô ta lại lừa dối chính mình một lần nữa.
Ánh mắt Tùng Kỳ lạnh dần.
Khuỷu tay Ký Hòa Bắc chống trên lan can đá, nhàn nhã tự đắc ngắm hoa sen nở rộ trong ao, dư quang lại không bỏ qua vẻ mặt chợt lạnh xuống của Tùng Kỳ. Anh như có điều suy nghĩ nhìn về phía hai người đối diện ao, thì phát hiện biểu tình hai người cũng không thích hợp.
Vốn tưởng rằng cô gái này làm ra chuyện này là tiêu tiền để tìm sân khấu, ra oai trước mặt chị em bằng mặt không bằng lòng.
Hiện tại xem ra, chân tướng so với anh nghĩ trống đánh xuôi kèn thổi ngược.
Trên thực tế, anh đúng là không có hoa mắt, tâm tình Khúc Miêu Miêu thật sự không tốt ở chỗ nào.
Cô ta đã chuẩn bị tâm lý Tùng Kỳ sẽ tức giận, chỉ không ngờ Tùng Kỳ cũng giống cô ta, dẫn theo một người đàn ông cô ta không quen biết.
Cô ta lập tức quay đầu nhìn Khương Cao Phi.
Quả nhiên, sắc mặt Khương Cao Phi so với cô ta còn khó coi hơn.
Đứng tại chỗ bất động, giọng điệu chất vấn: "Người đàn ông kia là ai?”
“Tôi không biết." Người nọ nghiêng người, căn bản không nhìn thấy mặt, cô ta nào biết là ai.
Khương Cao Phi nếu không phải là anh em tốt của Lục Thành, lại là phụ tá đắc lực của Lục Thành, Khúc Miêu Miêu mới không thèm để ý đến anh ta.
Ai có thể nghĩ đến Khương phó tổng hai mươi năm sau phong độ nhẹ nhàng, khí vũ hiên ngang khi còn trẻ lại là một người như vậy.
Cực kì tự đại cuồng vọng.
Biết rõ cô ta là bạn gái của Lục Thành, nói chuyện vẫn luôn ngang ngược không tôn trọng người khác. Có đôi khi Khúc Miêu Miêu cũng sẽ không nhịn được hoài nghi Tùng Kỳ kiếp trước rốt cuộc dùng thủ đoạn mới khiến anh ta cung kính gọi chị dâu.
Nhưng mà chính là vì đời trước Tùng Kỳ và Khương Cao Phi có quan hệ không kém, cô ta mới có thể muốn giới thiệu Khương Cao Phi cho Tùng Kỳ. Cứ như vậy, Tùng Kỳ sẽ không vì mất việc mà sống quá kém, lại có thể cả đời không vượt qua mình.
Xem như trả lại toàn bộ tình bạn hai đời của hai người.
Khúc Miêu Miêu hoàn toàn đắm chìm trong cảm động của bản thân, vì hạnh phúc của "bạn tốt" của cô ta mà chịu nhục, vội vàng giải thích với Khương Cao Phi.
“Đại khái chỉ là bạn bình thường, nếu là bạn trai Tùng Kỳ sẽ nói với tôi, cô ấy không có bí mật gì với tôi.”
“Hai người dựa đến như vậy gần cô không cảm thấy rất không có chừng mực rất có vấn đề sao, cô ta không phải là loại con gái chơi rất hăng lại phóng khoáng đấy chứ? Khúc Miêu Miêu, tôi tìm bạn gái cũng phải xem phẩm hạnh, loại người có thể đi cùng ai đó như thế dù đẹp tôi cũng ngại bẩn.”
Nghe nói như thế, Khúc Miêu Miêu nhíu mày.
Phản ứng đầu tiên là bị ám chỉ của anh ta làm xấu hổ.
Nhưng rất nhanh, cô ta bảo mình không cần suy nghĩ nhiều, Khương Cao Phi không có khả năng biết cô ta đã từng có vài người bạn trai, trong lời nói chỉ có thể là Tùng Kỳ.
Khi những lời sỉ nhục này đội lên đầu Tùng Kỳ, trong lòng Khúc Miêu Miêu không khỏi dâng lên khoái cảm bí ẩn.
Tùng Kỳ mím môi, tò mò hỏi: "Bình thường anh cũng mặc như vậy sao?”
Ký Hòa Bắc nhếch môi: "Cô muốn hỏi tôi, quần áo là của mình hay là mượn, nếu là của mình thì tại sao lại đi làm ở công trường, tại sao lại kiếm được năm mươi đồng này?"
“...... Á." Ánh mắt Tùng Kỳ mơ hồ, cảm thấy ngượng ngùng vì bệnh đa nghi của mình: "Ừ.”
Ký Hòa Bắc thuận miệng nói: "Dùng năm đồng để thuê.”
Tùng Kỳ: ??
Ký Hòa Bắc: "Nói đây là đạo đức nghề nghiệp, tiền tôi cũng không kiếm không.
“……”
Tùng Kỳ trợn tròn mắt, há hốc mồm không nói gì.
Cô gãi gãi má, nhìn anh một hồi, mới chậm rãi giơ ngón tay cái lên: "Lợi hại, bội phục!”
"Bạn cô đâu, khi nào thì đến?"
Ký Hòa Bắc cúi đầu nhìn đồng hồ, lạnh giọng nhắc nhở: "Cô hẹn 9 giờ 55, bây giờ 10 giờ 03 phút, chúng ta đã nói trước là đóng vai hai tiếng, cho nên bây giờ cô còn lại 1 giờ 52 phút. Hôm nay tôi xin nghỉ trọn một ngày, vượt thời gian có thể, nhưng phải thêm tiền.”
Tùng Kỳ không thể tin nhìn anh.
Thật sự không nhịn được hung hăng liếc anh một cái, nhỏ giọng nói thầm: "Chết đòi tiền!”
Ký Hòa Bắc cũng không giận, ung dung nói: "Mua bán đứng đắn thì không ký sổ.”
“Anh yên tâm, sẽ không khất nợ tiền lương của anh đâu." Tùng Kỳ cắn răng.
Ở trong lòng không khỏi oán thầm, mặt có đẹp hơn nữa, giọng có dễ nghe hơn nữa, đều phải thua dưới hành vi kẹt sỉ này.
Pháo hoa quanh quẩn trong đầu Tùng Kỳ nhất thời bị một cây chổi bay khổng lồ quét sạch không còn.
“Mau đuổi theo, lát nữa anh cứ như vậy......”
Công viên đã hẹn với Khúc Miêu Miêu cách tiểu khu không xa.
Hai người Tùng Kỳ vừa tới hồ sen không bao lâu, Khúc Miêu Miêu cũng xuất hiện.
Tùng Kỳ vừa mới phất tay gọi cô ta: "Miêu Miêu, ở đây...”
Một giây sau, nụ cười cứng đờ.
Phía sau Khúc Miêu Miêu là một người đàn ông xa lạ, hơn nữa không phải vị lần trước ở lưu luyến chia tay cửa tiểu khu kia. Rõ ràng là cô ta lại lừa dối chính mình một lần nữa.
Ánh mắt Tùng Kỳ lạnh dần.
Khuỷu tay Ký Hòa Bắc chống trên lan can đá, nhàn nhã tự đắc ngắm hoa sen nở rộ trong ao, dư quang lại không bỏ qua vẻ mặt chợt lạnh xuống của Tùng Kỳ. Anh như có điều suy nghĩ nhìn về phía hai người đối diện ao, thì phát hiện biểu tình hai người cũng không thích hợp.
Vốn tưởng rằng cô gái này làm ra chuyện này là tiêu tiền để tìm sân khấu, ra oai trước mặt chị em bằng mặt không bằng lòng.
Hiện tại xem ra, chân tướng so với anh nghĩ trống đánh xuôi kèn thổi ngược.
Trên thực tế, anh đúng là không có hoa mắt, tâm tình Khúc Miêu Miêu thật sự không tốt ở chỗ nào.
Cô ta đã chuẩn bị tâm lý Tùng Kỳ sẽ tức giận, chỉ không ngờ Tùng Kỳ cũng giống cô ta, dẫn theo một người đàn ông cô ta không quen biết.
Cô ta lập tức quay đầu nhìn Khương Cao Phi.
Quả nhiên, sắc mặt Khương Cao Phi so với cô ta còn khó coi hơn.
Đứng tại chỗ bất động, giọng điệu chất vấn: "Người đàn ông kia là ai?”
“Tôi không biết." Người nọ nghiêng người, căn bản không nhìn thấy mặt, cô ta nào biết là ai.
Khương Cao Phi nếu không phải là anh em tốt của Lục Thành, lại là phụ tá đắc lực của Lục Thành, Khúc Miêu Miêu mới không thèm để ý đến anh ta.
Ai có thể nghĩ đến Khương phó tổng hai mươi năm sau phong độ nhẹ nhàng, khí vũ hiên ngang khi còn trẻ lại là một người như vậy.
Cực kì tự đại cuồng vọng.
Biết rõ cô ta là bạn gái của Lục Thành, nói chuyện vẫn luôn ngang ngược không tôn trọng người khác. Có đôi khi Khúc Miêu Miêu cũng sẽ không nhịn được hoài nghi Tùng Kỳ kiếp trước rốt cuộc dùng thủ đoạn mới khiến anh ta cung kính gọi chị dâu.
Nhưng mà chính là vì đời trước Tùng Kỳ và Khương Cao Phi có quan hệ không kém, cô ta mới có thể muốn giới thiệu Khương Cao Phi cho Tùng Kỳ. Cứ như vậy, Tùng Kỳ sẽ không vì mất việc mà sống quá kém, lại có thể cả đời không vượt qua mình.
Xem như trả lại toàn bộ tình bạn hai đời của hai người.
Khúc Miêu Miêu hoàn toàn đắm chìm trong cảm động của bản thân, vì hạnh phúc của "bạn tốt" của cô ta mà chịu nhục, vội vàng giải thích với Khương Cao Phi.
“Đại khái chỉ là bạn bình thường, nếu là bạn trai Tùng Kỳ sẽ nói với tôi, cô ấy không có bí mật gì với tôi.”
“Hai người dựa đến như vậy gần cô không cảm thấy rất không có chừng mực rất có vấn đề sao, cô ta không phải là loại con gái chơi rất hăng lại phóng khoáng đấy chứ? Khúc Miêu Miêu, tôi tìm bạn gái cũng phải xem phẩm hạnh, loại người có thể đi cùng ai đó như thế dù đẹp tôi cũng ngại bẩn.”
Nghe nói như thế, Khúc Miêu Miêu nhíu mày.
Phản ứng đầu tiên là bị ám chỉ của anh ta làm xấu hổ.
Nhưng rất nhanh, cô ta bảo mình không cần suy nghĩ nhiều, Khương Cao Phi không có khả năng biết cô ta đã từng có vài người bạn trai, trong lời nói chỉ có thể là Tùng Kỳ.
Khi những lời sỉ nhục này đội lên đầu Tùng Kỳ, trong lòng Khúc Miêu Miêu không khỏi dâng lên khoái cảm bí ẩn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất