Thập Niên 90: Gả Cho Ông Chủ Than

Chương 44:

Trước Sau
Ngoài miệng lại nói: "Không phải, Tùng Kỳ chỉ là có tính cách có thể làm bạn với bất cứ ai, thật ra mối tình đầu cũng còn chưa có.”

Khương Cao Phi nửa tin nửa ngờ: "Thật sao? Được rồi, nể mặt cô và Lục Thành, tôi sẽ tiếp xúc với cô ta.”

“Anh là anh em tốt của Lục Thành, tôi đương nhiên sẽ không giới thiệu bừa, anh cứ yên tâm đi.”

Khúc Miêu Miêu mềm giọng bảo đảm.

Hai người tự nói tự nghĩ, giống như Tùng Kỳ là rau cải trắng mặc cho người ta đánh giá ven đường, chỉ cần bọn họ nói được là có thể trực tiếp dọn về nhà, quả thực rất ghê tởm.

Tùng Kỳ không biết hai cô dừng ở đó nói gì, thầm nghĩ khẳng định không phải chuyện gì hay.

Đại khái là số lần tình huống như vậy xảy ra quá nhiều, cô một lần nữa xem kỹ Khúc Miêu Miêu trong khoảng thời gian này, vô hình trung đề cao ngưỡng cảm xúc, lửa lớn thì lửa lớn, khó chịu cũng có chút, nhưng xa xa không khó có thể tiếp nhận bằng hai lần trước.

Tùng Kỳ khoanh tay trước ngực, trong mắt lửa giận hừng hực, bộ dáng mài đao soàn soạt.

Đợi hai người Khúc Miêu Miêu đến gần thì lớn tiếng dọa người: "Khúc Miêu Miêu, cậu có ý gì? Có phải cậu bị bệnh không? So với mẹ tôi còn quan tâm hơn, cậu mưu đồ gì, chỉ vì bạn trai cậu? Cái tên Lục gì đó cậu cho là tiền mặt, ai cũng phải mơ ước có phải hay không?”

Khúc Miêu Miêu không ngờ Tùng Kỳ lại gây khó dễ trước mặt mọi người.

Cô ta cho rằng cho dù cô tức giận, cũng sẽ âm thầm oán giận như mấy lần trước.

Bất thình lình bị bổ đầu che mặt mắng một trận, cô ta rất kinh ngạc, mơ hồ cảm thấy uất ức, chỉ cảm thấy mình một mảnh nhiệt tình cho chó ăn, tính tình Tùng Kỳ trở mặt không nhận người này, không xứng để người ta đối xử tốt với cô.



Trong lòng Khúc Miêu Miêu căm tức, rất muốn mắng lại.

Nhưng bên cạnh còn có Khương Cao Phi, Khương Cao Phi này giống như cây chùy không có tố chất, đối với "vợ bạn" như cô ta không chút tôn trọng. Chính mình nếu chửi ầm lên, đảm bảo hôm nay thiết lập "Phúc hữu thi thư khí tự hoa" cô ta hao tâm tổn trí xây dựng sẽ sụp đổ ở trước mặt Lục Thành.

Vì muốn nhanh chóng loại bỏ người mà ảnh hưởng đến ấn tượng trong lòng Lục Thành, vậy thì quá ngu xuẩn.

Nghĩ như vậy, lúc này Khúc Miêu Miêu quyết định ném ngược nồi lên đầu Tùng Kỳ, thầm nghĩ chờ về nhà xin lỗi cô, Tùng Kỳ hẳn là... sẽ tha thứ chứ?

“Tùng Kỳ, không phải cậu nhờ tôi giới thiệu bạn trai cho cậu sao? Tôi có lòng tốt giới thiệu anh em tốt của Lục Thành cho cậu, cậu thế nào lại mắng chửi người chứ?”

Đôi mày thanh tú của cô ta nhíu lại, lã chã muốn khóc, giống như cực kì uất ức.

Khương Cao Phi không hoài nghi, nghe vậy thì cho rằng Tùng Kỳ đùa giỡn, mũi nhọn nhắm thẳng vào Tùng Kỳ: "Cô mắng tôi là a miêu a cẩu?”

“Mắng anh thì sao?”

Lửa giận gia tăng, Tùng Kỳ không hề nguôi ngoai.

Ngọn lửa vốn tràn đầy bị đổ mạnh một thùng dầu, ngọn lửa nhảy lên càng cao.

Lúc này cô xem như đã hiểu.

Mặc kệ cô làm gì cũng không có khả năng khiến cho tình bạn của họ trở lại như trước, vì tâm nhãn Khúc Miêu Miêu hoàn toàn hỏng rồi, cô ta đã sớm khác với trước kia, chỉ có mình ngây ngốc đứng tại chỗ, đối mặt với nhiều chi tiết nhỏ như thế, còn giống như đà điểu chui đầu vào trong cát làm như không nghe thấy không nhìn thấy.

Ngốc hết mức có thể.



Nếu Khúc Miêu Miêu trợn mắt nói dối, cô cũng không có ý định khách khí.

Chỉ vào hai người tiếp tục chửi bới: "Nói bao nhiêu lần bà đây đẹp như vậy không thiếu đối tượng, cô cần phải hết lần này đến lần khác đưa người tới, anh không phải a miêu a cẩu, anh là hàng ế ẩm cần phải tìm người tiếp bàn sao? Anh xem tôi giống người nhận rác sao? Ôi, anh còn trừng tôi, khiến cho anh xấu hổ như vậy là cô ta không phải tôi, anh trừng tôi làm gì anh trừng cô ta đi, không dám trừng người khởi xướng, thế nào, sợ anh em tốt của anh vì bạn gái trở mặt với anh à, anh lại trừng tôi, coi chừng Bắc Bắc nhà tôi đánh anhh đấy.”

Khóe miệng bản thân Bắc Bắc giật giật.

Nhưng nên phối hợp biểu diễn với đối phương, anh vẫn biểu hiện vô cùng chuyên nghiệp.

Căn bản không cần bày ra sắc mặt hung thần ác sát, chỉ cần một cái liếc mắt lạnh lùng, cảm giác áp bách tàn nhẫn đều đúng chỗ.

“Nhìn gì mà nhìn, có tin ông đây đánh gãy cái chân thứ ba của mày hay không?”

Khương Cao Phi:...

Trong lòng Khương Cao Phi đột nhiên trầm xuống, anh ta có thể thi đậu đại học thì chứng minh chỉ số thông minh không thành vấn đề.

Sao lại không hiểu Tùng Kỳ nói gì?

Đây là nói Khúc Miêu Miêu ở giữa truyền lời ra tin tức kém, người ta căn bản không cần bạn trai, càng không coi trọng mình? Lúc tới tràn đầy tự tin cỡ nào, giờ phút này còn lại bấy nhiêu mất mặt, Khương Cao Phi chưa từng mất mặt lớn như vậy?

Nhất thời thầm hận không thôi.

Anh ta là người bắt nạt mềm lại sợ cứng, hung cũng chỉ là đối với phụ nữ rõ ràng yếu hơn so với anh ta, gặp phải người cùng giới nghênh ngang trong một giây giây biến thành xương mềm.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau