Thập Niên 90: Gả Cho Ông Chủ Than

Chương 45:

Trước Sau
Lúc này, không dám đánh Ký Hòa Bắc, nên hung hăng trừng Khúc Miêu Miêu làm cho anh ta mất mặt.

Trừng xong còn không quên cười lạnh nói: "Khúc Miêu Miêu, cô giỏi thật! Lục Thành sợ là không biết bộ mặt gậy quấy phân này của cô đúng không?”

Bỏ lại những lời này, Khương Cao Phi ôm máy ảnh xám xịt rời đi, để lại Khúc Miêu đang run rẩy một mình chiến đấu hăng hái.

Khúc Miêu Miêu giờ phút này không có tâm tư quản Khương Cao Phi, trong đầu đều là "Cẩn thận Bắc Bắc nhà tôi đánh anh", lúc này cô ya mới thấy rõ mặt người đàn ông bên cạnh Tùng Kỳ.

Cô ta rất xác định, cô ta chưa từng gặp người này, đời này chưa từng gặp qua, đời trước càng chưa từng gặp qua, điều này có nghĩa là đối phương là biến số sau khi sống lại.

Càng đáng hận chính là, biến số này thật sự quá chói mắt.

Anh tùy ý đứng đó, thì hài hòa với Tùng Kỳ như một bức tranh. Ngôn ngữ của con người có thể thông qua huấn luyện ngụy trang ngày qua ngày, nhưng khí chất sẽ không gạt người, người đàn ông này làm cho người ta không tự chủ được nghĩ đến một câu thơ: Kim lân há lại là vật trong ao, vừa gặp phong vân sẽ hóa rồng.

Lúc này Lục Thành còn đang trong giai đoạn khởi nghiệp, còn chưa trở thành Lục tổng mới nổi về khoa học kỹ thuật, trên người thiếu chút "khí chất đắt tiền" như vậy.

Nhưng người đàn ông này thì có.

Ánh mắt Khúc Miêu Miêu phức tạp, không dám tin nhìn Tùng Kỳ: "Bắc Bắc, bạn trai cậu?”

Giọng điệu đúng lý hợp tình này, giống như đã quên hai người đang cãi nhau.



Tùng Kỳ trợn tròn mắt: "Liên quan gì đến cô?”

Khúc Miêu Miêu nghẹn họng.

Sao không liên quan đến cô ta?

Khương Cao Phi dù có theo chủ nghĩa đàn ông, tốt xấu gì cô ta cũng biết rõ không có tật xấu gì khác, đời trước Tùng Kỳ và anh ta cũng rất vui vẻ.

Nhưng người đàn ông trước mắt này khí chất xuất chúng như thế, rõ ràng có chênh lệch cùng giới giao tiếp của các cô.

Tùng Kỳ quen biết ở đâu, biết lai lịch người ta thế nào không? Lỡ như là một tên háo sắc chỉ chơi đùa với cô thì sao?

Mặc kệ Tùng Kỳ nhìn cô ta thế nào, ít nhất bây giờ hai người vẫn là bạn bè, cô ta đương nhiên phải giúp kiểm tra.

Khúc Miêu Miêu ám chỉ mình như thế, hoàn toàn không để ý bản thân cũng tồn tại hỗn loạn logic.

Cô ta vừa cảm thấy khí chất đối phương thật quý phái, lại cảm thấy anh là đồ háo sắc hèn mọn, một giây này từ ‘tướng như tâm sinh’ này dường như không tồn tại...

Có thể ngay cả chính mình cũng không ý thức được sâu trong nội tâm cực kì kháng cự với khả năng người đàn ông thoạt nhìn so với Lục Thành càng giống "Người thành công" này.

Cô ta không thể chấp nhận không có Lục Thành, Tùng Kỳ còn có thể tìm được người tốt hơn.



Có vẻ như cô ta dẫn đầu "Cướp đoạt" không hề có ý nghĩa, thậm chí buồn cười.

"Đương nhiên liên quan đến tôi, Tùng Kỳ, cho dù cãi nhau chúng ta vẫn là bạn bè đúng không. Chẳng lẽ tôi sẽ hại cậu sao? Có vài người nhìn thì quang vinh xinh đẹp nói không rõ sau lưng trông như thế nào, Khương Cao Phi có thể tính tình nóng nảy nhưng tuyệt đối là một người rất đáng tin cậy, cậu cho dù tức giận tôi lại lừa cậu, mắng người ta máu chó xối đầu có phải cũng quá đáng quá rồi hay không? Tùng Kỳ, cậu nói tôi thay đổi, bản thân cậu chẳng phải cũng đã thay đổi rồi sao? Trước kia cậu sẽ vì chút chuyện này mà nổi trận lôi đình sao? Trước đây cậu có bao giờ bắt người khác theo ý muốn của cậu không? Cậu sẽ làm tôi xấu hổ ở nơi công cộng à? Cậu mắng tôi, chẳng lẽ không phải vì mấy người tôi giới thiệu trước mắt chỉ là sinh viên, đều không có tiền nên cậu mới không thích sao? Tùng Kỳ, cậu không phát hiện mình trở nên nông cạn chê nghèo yêu giàu sao?”

Khúc Miêu Miêu dù sao cũng làm giáo viên nửa đời người, đạo lý lớn là một câu tiếp một câu.

Dùng đạo lý của cô ta thuyết phục Tùng Kỳ, đồng thời còn không quên đào hố.

Để lại cho Ký Hòa Bắc ấn tượng Tùng Kỳ tham hư vinh. Phàm là đổi người khác, đều sẽ không nhịn được hoài nghi mình đã suy nghĩ nhiều, lại làm sai.

Nhưng tâm tình Tùng Kỳ không nhạy cảm tinh tế như vậy.

Luôn bị Hứa Tuệ Anh châm chọc tâm bất động não vào lúc này lại thể hiện ra ưu thế.

Cô căn bản lười suy nghĩ Khúc Miêu Miêu lần này chôn mấy cái hố, đối với cãi nhau, cô tự có một bộ logic riêng.

Những lời này của Khúc Miêu Miêu không chỉ không làm cho cô "áy náy tỉnh lại", đầu nhỏ còn ngẩng cao hơn, ngọn lửa trong mắt càng lớn.

Hừ lạnh một tiếng, chỉ vào Khúc Miêu Miêu mắng:

“Tôi có bạn trai thì liên quan gì đến cô? Anh ấy thế nào thì liên quan gì đến cô? Mẹ tôi cũng không nói, chỉ có cô nhiều ý kiến. Cô nói cô có ý đồ gì? Cũng vì ở cửa tiểu khu nói chuyện yêu đương với người khác bị tôi liếc mắt thấy, thì coi tôi là hồ ly tinh thích làm tiểu tam à, giới thiệu một người chưa xong còn giới thiệu hai người ba người, đây là người thứ mấy Khúc Miêu Miêu cô đếm rõ không?”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau