Thập Niên 90: Gả Cho Ông Chủ Than
Chương 49:
Đầu Hứa Tuệ Anh ong ong, khí huyết đằng đằng xông lên trán, thiếu chút nữa một hơi không lên được.
Tùng Trí Uyên thấy thế, bất động thanh sắc đưa tay qua: "Không được nhéo lỗ tai con gái, vậy thì bóp tay anh đi.”
Hứa Tuệ Anh nhìn hành động quen thuộc của chồng, tức giận cũng không phải, cười cũng không phải.
Tức giận lườm ông một cái, oán trách nói: "Đi, về nhà.”
Tùng Trí Uyên cười cười, chủ động nắm tay vợ.
Ôn thanh trấn an: "Lát nữa anh nhất định sẽ dạy dỗ con gái thật tốt, bảo nó bớt nói lung tung.”
“……”
Trong phòng, Tùng Kỳ hoảng hốt, làm gì cũng không tập trung được tinh thần, liên tục thất thần.
Lát thì tính toán nuôi con được bao nhiêu tiền;
Lát thì lo lắng mẹ lớn tuổi mang thai có nguy hiểm hay không.
Một lát nữa lại lo lắng em trai em gái giống mình cũng học hành cặn bã, sẽ chọc giận ba mẹ nhiều năm......
“Ai~~~" Sao lại đột nhiên mang thai chứ?
Khổ não.
Hứa Tuệ Anh mở cửa, vừa lúc nghe Tùng Kỳ thở dài.
Thở dài xong cô lại lẩm bẩm, không biết đang nói gì.
Bà thay dép lê xong, treo túi da lên đinh sau cửa.
“Kỳ Kỳ.”
Tùng Kỳ nghe tiếng quay đầu lại.
Vẻ mặt khẩn trương, vội vàng chạy tới đỡ Hứa Tuệ Anh: "Mẹ chậm chút, con đỡ mẹ.”
Huyệt thái dương Hứa Tuệ Anh giật giật: "......”
Đẩy tay con gái ra, ngón trỏ bóp chặt gò má đầy collagen của cô: "Nào, ngồi xuống, nói với mẹ xem, con từ đâu mà đoán được mẹ và ba con sắp sinh em gái cho con?"
Thanh âm này so với bình thường còn dịu dàng hơn vài phần.
Nhưng trực giác của Tùng Kỳ nói cho cô biết, có trá!
“Mẹ, không liên quan đến con, là dì Hoàng đoán, con nói con không biết, sau đó về nhà.”
Tùng Kỳ chớp chớp mắt to, khuôn mặt nhỏ nhắn vô tội.
Tay vững vàng đỡ Hứa Tuệ Anh, nhưng chân và mông nghiêng ra ngoài, chỉ chờ tình huống không đúng sẽ có thể chạy trốn.
Thanh âm Hứa Tuệ Anh càng dịu dàng: "Thật sao, người ta đoán một câu con đã tin? Đầu của con thật sự là vật trang trí sao?”
“……”
Không chịu nổi công kích cá nhân mà.
“Cho nên, mẹ không mang thai?" Tùng Kỳ cẩn thận hỏi.
“Con nói xem?”
Hứa Tuệ Anh một giây đen mặt, hóa thân thành sư tử Hà Đông.
Tùng Kỳ giật mình.
Con mắt đảo quanh, quay đầu nhìn ba.
Thấy ba gật đầu, cô thở phào nhẹ nhõm theo, vỗ ngực nhỏ giọng lẩm bẩm: "Không sao, không sao.”
Sản phụ cao tuổi quá nguy hiểm, Tùng Kỳ tuyệt đối không hy vọng mẹ mang thai.
“Mẹ, mẹ phỏng vấn thế nào, có mệt không? Con giúp mẹ đấm đấm lưng.”
Đoán được bản thân có thể đã gây họa, Tùng Kỳ vội vàng hóa thân thành chân chó nhỏ, ân cần chuẩn bị.
Tùng Trí Uyên: "Con gái, cha thì sao? Chỉ đấm cho mẹ em, không đấm cho cha sao?”
“Ba, vậy ba ngồi chỗ này.”
Tùng Kỳ chia một chén nước rất công bằng, đấm cho Hứa Tuệ Anh hai cái lại đổi thành Tùng Trí Uyên, nhất thời bận tối mày tối mặt.
Chờ hai vợ chồng biết con gái và Khúc Miêu Miêu trên lầu hoàn toàn cãi nhau đã là vài ngày sau.
Lúc đó Cảnh Hựu Cầm nói chuyện phiếm với người khác, vô tình hay cố ý nói một câu bege Tùng Kỳ.
Lời nói tất nhiên không phải là lời tốt lành gì.
Hoàn toàn không đề cập tới thao tác kỳ lạ của Khúc Miêu Miêu, tránh nặng tìm nhẹ lấy chuyện giới thiệu đối tượng ra nói.
Ngoài sáng trong tối nói Tùng Kỳ ngại Khúc Miêu Miêu giới thiệu người không tốt, chê tất cả bọn họ đều là sinh viên trong trường còn chưa bắt đầu kiếm tiền, tự mình tìm một người cô thích. Khúc Miêu Miêu tốt bụng nhắc nhở Tùng Kỳ đừng ngốc nghếch nên tìm hiểu nhiều, Tùng Kỳ tức giận, lúc này hai người mới cãi nhau.
Dù sao, qua cái miệng kia của bà ta, tất cả sai lầm đều ở trên người Tùng Kỳ, con gái bà ta là Khúc Miêu Miêu là một mảnh hảo tâm bị cô phụ.
Người nghe tin bao nhiêu thì không biết.
Vừa vặn bị Phùng Ngọc Trinh sát vách nghe được.
Phùng Ngọc Trinh và Hứa Tuệ Anh có giao tình không tệ, quay đầu nói với bà.
Lúc này Hứa Tuệ Anh mới biết hai người đã trở mặt rất triệt để, không phải loại đùa giỡn, cho nên Cảnh Hựu Cầm trắng trợn hắt nước bẩn lên đầu Tùng Kỳ.
Câu nào cũng không nói đến tiền, nhưng lại cũng giống như đang nói đến tiền.
Nói đến Tùng Kỳ nhà bọn họ chê nghèo yêu giàu, giống như chủ nghĩa bái kim.
Cũng may sự kiện mang thai vì quá mức ô long trở thành tư liệu vui vẻ của khu gia đình, trời xui đất khiến cho loại ngôn luận này không thể lên men.
Nhưng mặc dù như vậy, Hứa Tuệ Anh vẫn tức không chịu nổi.
Cảnh Hựu Cầm thật độc, loại nước bẩn liên quan đến phẩm hạnh này đáng giận ở chỗ rất khó tự chứng minh, khó có thể làm sáng tỏ.
Hứa Tuệ Anh vừa tức vừa vội, gấp đến độ miệng mọc ra mấy mụn bọt.
Tùng Kỳ thấy thế, vội làm nũng trấn an: "Mẹ, mẹ mặc kệ họ nói gì, thích nói gì thì nói, cũng không thể để con lập tức tìm một người có điều kiện kém làm bạn trai để chứng minh con không chê nghèo yêu giàu.”
Nói xong, cười khanh khách hai tiếng: "Con không chỉ chê nghèo yêu giàu, ta còn chê xấu yêu đẹp.”
Ngày tốt lành ai mà không nghĩ tới?
Chẳng lẽ phải đặc biệt chọn hố lửa nhảy vào mới có thể chứng minh phẩm hạnh cao thượng hay sao?
Được, chứng minh rồi, sau đó thì sao?
Chẳng lẽ lời khen phẩm hạnh tốt có thể thay thế khổ sở cuộc sống mang lại?
Cô mới không ngốc như vậy.
Tùng Trí Uyên thấy thế, bất động thanh sắc đưa tay qua: "Không được nhéo lỗ tai con gái, vậy thì bóp tay anh đi.”
Hứa Tuệ Anh nhìn hành động quen thuộc của chồng, tức giận cũng không phải, cười cũng không phải.
Tức giận lườm ông một cái, oán trách nói: "Đi, về nhà.”
Tùng Trí Uyên cười cười, chủ động nắm tay vợ.
Ôn thanh trấn an: "Lát nữa anh nhất định sẽ dạy dỗ con gái thật tốt, bảo nó bớt nói lung tung.”
“……”
Trong phòng, Tùng Kỳ hoảng hốt, làm gì cũng không tập trung được tinh thần, liên tục thất thần.
Lát thì tính toán nuôi con được bao nhiêu tiền;
Lát thì lo lắng mẹ lớn tuổi mang thai có nguy hiểm hay không.
Một lát nữa lại lo lắng em trai em gái giống mình cũng học hành cặn bã, sẽ chọc giận ba mẹ nhiều năm......
“Ai~~~" Sao lại đột nhiên mang thai chứ?
Khổ não.
Hứa Tuệ Anh mở cửa, vừa lúc nghe Tùng Kỳ thở dài.
Thở dài xong cô lại lẩm bẩm, không biết đang nói gì.
Bà thay dép lê xong, treo túi da lên đinh sau cửa.
“Kỳ Kỳ.”
Tùng Kỳ nghe tiếng quay đầu lại.
Vẻ mặt khẩn trương, vội vàng chạy tới đỡ Hứa Tuệ Anh: "Mẹ chậm chút, con đỡ mẹ.”
Huyệt thái dương Hứa Tuệ Anh giật giật: "......”
Đẩy tay con gái ra, ngón trỏ bóp chặt gò má đầy collagen của cô: "Nào, ngồi xuống, nói với mẹ xem, con từ đâu mà đoán được mẹ và ba con sắp sinh em gái cho con?"
Thanh âm này so với bình thường còn dịu dàng hơn vài phần.
Nhưng trực giác của Tùng Kỳ nói cho cô biết, có trá!
“Mẹ, không liên quan đến con, là dì Hoàng đoán, con nói con không biết, sau đó về nhà.”
Tùng Kỳ chớp chớp mắt to, khuôn mặt nhỏ nhắn vô tội.
Tay vững vàng đỡ Hứa Tuệ Anh, nhưng chân và mông nghiêng ra ngoài, chỉ chờ tình huống không đúng sẽ có thể chạy trốn.
Thanh âm Hứa Tuệ Anh càng dịu dàng: "Thật sao, người ta đoán một câu con đã tin? Đầu của con thật sự là vật trang trí sao?”
“……”
Không chịu nổi công kích cá nhân mà.
“Cho nên, mẹ không mang thai?" Tùng Kỳ cẩn thận hỏi.
“Con nói xem?”
Hứa Tuệ Anh một giây đen mặt, hóa thân thành sư tử Hà Đông.
Tùng Kỳ giật mình.
Con mắt đảo quanh, quay đầu nhìn ba.
Thấy ba gật đầu, cô thở phào nhẹ nhõm theo, vỗ ngực nhỏ giọng lẩm bẩm: "Không sao, không sao.”
Sản phụ cao tuổi quá nguy hiểm, Tùng Kỳ tuyệt đối không hy vọng mẹ mang thai.
“Mẹ, mẹ phỏng vấn thế nào, có mệt không? Con giúp mẹ đấm đấm lưng.”
Đoán được bản thân có thể đã gây họa, Tùng Kỳ vội vàng hóa thân thành chân chó nhỏ, ân cần chuẩn bị.
Tùng Trí Uyên: "Con gái, cha thì sao? Chỉ đấm cho mẹ em, không đấm cho cha sao?”
“Ba, vậy ba ngồi chỗ này.”
Tùng Kỳ chia một chén nước rất công bằng, đấm cho Hứa Tuệ Anh hai cái lại đổi thành Tùng Trí Uyên, nhất thời bận tối mày tối mặt.
Chờ hai vợ chồng biết con gái và Khúc Miêu Miêu trên lầu hoàn toàn cãi nhau đã là vài ngày sau.
Lúc đó Cảnh Hựu Cầm nói chuyện phiếm với người khác, vô tình hay cố ý nói một câu bege Tùng Kỳ.
Lời nói tất nhiên không phải là lời tốt lành gì.
Hoàn toàn không đề cập tới thao tác kỳ lạ của Khúc Miêu Miêu, tránh nặng tìm nhẹ lấy chuyện giới thiệu đối tượng ra nói.
Ngoài sáng trong tối nói Tùng Kỳ ngại Khúc Miêu Miêu giới thiệu người không tốt, chê tất cả bọn họ đều là sinh viên trong trường còn chưa bắt đầu kiếm tiền, tự mình tìm một người cô thích. Khúc Miêu Miêu tốt bụng nhắc nhở Tùng Kỳ đừng ngốc nghếch nên tìm hiểu nhiều, Tùng Kỳ tức giận, lúc này hai người mới cãi nhau.
Dù sao, qua cái miệng kia của bà ta, tất cả sai lầm đều ở trên người Tùng Kỳ, con gái bà ta là Khúc Miêu Miêu là một mảnh hảo tâm bị cô phụ.
Người nghe tin bao nhiêu thì không biết.
Vừa vặn bị Phùng Ngọc Trinh sát vách nghe được.
Phùng Ngọc Trinh và Hứa Tuệ Anh có giao tình không tệ, quay đầu nói với bà.
Lúc này Hứa Tuệ Anh mới biết hai người đã trở mặt rất triệt để, không phải loại đùa giỡn, cho nên Cảnh Hựu Cầm trắng trợn hắt nước bẩn lên đầu Tùng Kỳ.
Câu nào cũng không nói đến tiền, nhưng lại cũng giống như đang nói đến tiền.
Nói đến Tùng Kỳ nhà bọn họ chê nghèo yêu giàu, giống như chủ nghĩa bái kim.
Cũng may sự kiện mang thai vì quá mức ô long trở thành tư liệu vui vẻ của khu gia đình, trời xui đất khiến cho loại ngôn luận này không thể lên men.
Nhưng mặc dù như vậy, Hứa Tuệ Anh vẫn tức không chịu nổi.
Cảnh Hựu Cầm thật độc, loại nước bẩn liên quan đến phẩm hạnh này đáng giận ở chỗ rất khó tự chứng minh, khó có thể làm sáng tỏ.
Hứa Tuệ Anh vừa tức vừa vội, gấp đến độ miệng mọc ra mấy mụn bọt.
Tùng Kỳ thấy thế, vội làm nũng trấn an: "Mẹ, mẹ mặc kệ họ nói gì, thích nói gì thì nói, cũng không thể để con lập tức tìm một người có điều kiện kém làm bạn trai để chứng minh con không chê nghèo yêu giàu.”
Nói xong, cười khanh khách hai tiếng: "Con không chỉ chê nghèo yêu giàu, ta còn chê xấu yêu đẹp.”
Ngày tốt lành ai mà không nghĩ tới?
Chẳng lẽ phải đặc biệt chọn hố lửa nhảy vào mới có thể chứng minh phẩm hạnh cao thượng hay sao?
Được, chứng minh rồi, sau đó thì sao?
Chẳng lẽ lời khen phẩm hạnh tốt có thể thay thế khổ sở cuộc sống mang lại?
Cô mới không ngốc như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất