Thập Niên 90: Gả Cho Ông Chủ Than
Chương 6:
Vũ Dương đương nhiên biết mình đuối lý.
Chẳng qua nghe được tin Khúc Miêu Miêu xảy ra chuyện, quan tâm quá mới loạn mà thôi.
Dưới hoàng hôn, khuôn mặt đỏ đen, tựa như bị xấu hổ. Nghĩ đến Tùng Kỳ và Khúc Miêu Miêu có quan hệ thân thiết, Vũ Dương nhẫn nại đi xin lỗi.
“...... Rất xin lỗi, rất xin lỗi được chưa.”
Tùng Kỳ xoa xoa bàn tay bị vách tường làm rách da.
Nghe được giọng điệu qua loa của anh ta, quay đầu liếc mắt nhìn anh ta, cười lạnh một tiếng: "Bất tình bất nguyện, cậu cho rằng của lời xin lỗi cậu đáng giá ngàn vàng sao, ai thèm chứ!"
Dứt lời, cũng không dây dưa ầm ĩ với anh ta, xách rác lên muốn đi.
Vũ Dương: "Ê Tùng Kỳ, hỏi cậu chuyện này, Miêu... Khúc Miêu Miêu cậu ấy, cậu ấy có khỏe không, ở phòng khám của bác sĩ Long hay là bệnh viện số 3?"
Phòng khám của bác sĩ Long nằm ở cửa chính Tứ Trung, bệnh nhẹ đau nhẹ mọi người bình thường đều đến đó.
Tùng Kỳ nghiêng đầu, vô cùng kinh ngạc trước sự quan tâm không che giấu trong đáy mắt Vũ Dương.
Kỳ quái, tên côn đồ đàn anh ở Tứ Trung này và Miêu Miêu không có gì liên quan mà.
Tuy nói tất cả mọi người đều lớn lên ở Tứ Trung, nhưng lại nói các cô và Vũ Dương thật ra không thân thiết như vậy.
Dù sao nam sinh và nữ sinh vốn rất khó chơi cùng nhau.
Chớ nói chi tính cách Miêu Miêu hướng nội, dưới sự quản thúc của dì Cảnh một lòng chỉ đọc sách thánh hiền, thề phải làm tấm gương tốt cho em trai em gái, mỗi lần nhìn thấy Vũ Dương đều sẽ trốn nhanh như chuột thấy mèo.
Tùng Kỳ hỏi mấy lần, cô ta toàn cúi cổ lắc đầu.
Nói từng đụng phải cảnh Võ Dương đánh nhau ẩu đả với người khác, cảm thấy anh ta giống như Yakuza cuồng đồ ngoài vòng pháp luật rất thịnh hành gần đây trong giới trẻ, chuyện này làm cho cô ta sợ hãi.
Tùng Kỳ thầm đoán Vũ Dương khẳng định hung dữ hơn Miêu Miêu.
Nhưng lúc này nhìn bộ dáng co quắp khẩn trương của Vũ Dương, lại không giống lắm, lại có ảo giác cẩn thận từng li từng tí không biết nên tới giống thanh niên theo đuổi yêu thương người trong lòng thế nào?
Tùng Kỳ lắc lắc đầu.
Thôi tỉnh lại đi.
Vũ Dương tính là gì mà thanh niên theo đuổi yêu thích, người ta chơi rất đào hoa đấy, đạp chân ga xe máy một cái, ai mà không gọi anh Dương!
Nếu thích Miêu Miêu, còn có thể không thu liễm chút à?
Tùng Kỳ vội vàng xua đi những suy nghĩ thái quá trong đầu.
Trong lúc đó còn rối rắm hai giây.nói hay không nói
“Đúng, đang ở bệnh viện Tam, nhưng lúc này hẳn sắp trở về...
Vừa dứt lời, bóng dáng hai mẹ con Cảnh Hựu Cầm vừa vặn xuất hiện.
Cảnh Hựu Cầm nổi giận đùng đùng đi ở phía trước, Khúc Miêu Miêu im lặng không lên tiếng theo sát phía sau. Hai mẹ con dường như cãi nhau không vui, Khúc Miêu Miêu ủ rũ, Tùng Kỳ chỉ có thể nhìn thấy băng gạc trên trán trái cô ta hơi chảy ra vết máu.
“Dì Cảnh, Miêu Miêu, hai người đã về rồi.”
“Miêu Miêu, em khá hơn chút nào chưa?”
Khúc Miêu Miêu không ngẩng đầu, rầu rĩ "Ừ" một tiếng: "... Tùng Kỳ, đầu tớ hơi đau, về nhà trước.”
“Được, cậu nghỉ ngơi cho tốt, gặp lại sau.”
Tùng Kỳ cười tủm tỉm, mơ hồ cảm thấy có chỗ nào không đúng, nhưng chưa kịp ngẫm nghĩ.
Bởi vì Vũ Dương đã phá lệ chào hỏi Cảnh Hựu Cầm.
Anh ta đứng tại chỗ không nhúc nhích.
“Chào dì Cảnh.”
Hai tay anh ta buông xuống, nhìn như bình thản tự nhiên nói.
Chỉ có động tác nắm thành nắm đấm cùng với tư thế đứng hơi cứng ngắc tiết lộ sự khẩn trương lúc này.
Vũ Dương tuy đang chào Cảnh Hựu Cầm, nhưng ánh mắt lại không thể khống chế bay về phía Khúc Miêu Miêu đi qua bên cạnh.
Tùng Kỳ thấy thế, vô thức nhíu mày.
Tên này ngày thường như côn đồ vậy, dì Cảnh khẳng định không thích anh ta.
Hiện tại sự chú ý với Miêu Miêu biểu hiện rõ ràng như vậy, dì Cảnh nhất định sẽ suy nghĩ nhiều, lát nữa không chừng lại sẽ răn dạy Miêu Miêu.
Tùng Kỳ còn đang suy nghĩ phải giải vây cho đồng bọn nhỏ như thế nào, chợt thấy dì Cảnh thu lại vẻ giận dữ, ý cười sáng loáng nổi lên, nhiệt tình bất ngờ: "Là Vũ Dương à, tới tìm Miêu Miêu? Đi, lên lầu nói chuyện.”
“Có thể, có thể không? Dì Cảnh, cháu đúng là có chuyện muốn nói với Miêu Miêu.”
Vũ Dương mất tự nhiên gãi gãi cổ.
Nhìn ra được có hơi thụ sủng nhược kinh.
Tùng Kỳ bối rối.
Hiện trường bốn người, giống như chỉ có một mình cô bị bao phủ trong sương mù mênh mông.
???
Ăn dưa cũng không biết bắt đầu ăn từ đâu.
Tùng Kỳ ngơ ngác nhìn Khúc Miêu Miêu, cô ta cúi đầu đi vào trong nhà lầu, bộ dáng tâm sự nặng nề.
Dì Cảnh thản nhiên gật đầu với cô: "Vứt rác đi, nhanh đi thôi.”
Sau đó quay đầu cười khanh khách nói chuyện với Vũ Dương.
Chẳng qua nghe được tin Khúc Miêu Miêu xảy ra chuyện, quan tâm quá mới loạn mà thôi.
Dưới hoàng hôn, khuôn mặt đỏ đen, tựa như bị xấu hổ. Nghĩ đến Tùng Kỳ và Khúc Miêu Miêu có quan hệ thân thiết, Vũ Dương nhẫn nại đi xin lỗi.
“...... Rất xin lỗi, rất xin lỗi được chưa.”
Tùng Kỳ xoa xoa bàn tay bị vách tường làm rách da.
Nghe được giọng điệu qua loa của anh ta, quay đầu liếc mắt nhìn anh ta, cười lạnh một tiếng: "Bất tình bất nguyện, cậu cho rằng của lời xin lỗi cậu đáng giá ngàn vàng sao, ai thèm chứ!"
Dứt lời, cũng không dây dưa ầm ĩ với anh ta, xách rác lên muốn đi.
Vũ Dương: "Ê Tùng Kỳ, hỏi cậu chuyện này, Miêu... Khúc Miêu Miêu cậu ấy, cậu ấy có khỏe không, ở phòng khám của bác sĩ Long hay là bệnh viện số 3?"
Phòng khám của bác sĩ Long nằm ở cửa chính Tứ Trung, bệnh nhẹ đau nhẹ mọi người bình thường đều đến đó.
Tùng Kỳ nghiêng đầu, vô cùng kinh ngạc trước sự quan tâm không che giấu trong đáy mắt Vũ Dương.
Kỳ quái, tên côn đồ đàn anh ở Tứ Trung này và Miêu Miêu không có gì liên quan mà.
Tuy nói tất cả mọi người đều lớn lên ở Tứ Trung, nhưng lại nói các cô và Vũ Dương thật ra không thân thiết như vậy.
Dù sao nam sinh và nữ sinh vốn rất khó chơi cùng nhau.
Chớ nói chi tính cách Miêu Miêu hướng nội, dưới sự quản thúc của dì Cảnh một lòng chỉ đọc sách thánh hiền, thề phải làm tấm gương tốt cho em trai em gái, mỗi lần nhìn thấy Vũ Dương đều sẽ trốn nhanh như chuột thấy mèo.
Tùng Kỳ hỏi mấy lần, cô ta toàn cúi cổ lắc đầu.
Nói từng đụng phải cảnh Võ Dương đánh nhau ẩu đả với người khác, cảm thấy anh ta giống như Yakuza cuồng đồ ngoài vòng pháp luật rất thịnh hành gần đây trong giới trẻ, chuyện này làm cho cô ta sợ hãi.
Tùng Kỳ thầm đoán Vũ Dương khẳng định hung dữ hơn Miêu Miêu.
Nhưng lúc này nhìn bộ dáng co quắp khẩn trương của Vũ Dương, lại không giống lắm, lại có ảo giác cẩn thận từng li từng tí không biết nên tới giống thanh niên theo đuổi yêu thương người trong lòng thế nào?
Tùng Kỳ lắc lắc đầu.
Thôi tỉnh lại đi.
Vũ Dương tính là gì mà thanh niên theo đuổi yêu thích, người ta chơi rất đào hoa đấy, đạp chân ga xe máy một cái, ai mà không gọi anh Dương!
Nếu thích Miêu Miêu, còn có thể không thu liễm chút à?
Tùng Kỳ vội vàng xua đi những suy nghĩ thái quá trong đầu.
Trong lúc đó còn rối rắm hai giây.nói hay không nói
“Đúng, đang ở bệnh viện Tam, nhưng lúc này hẳn sắp trở về...
Vừa dứt lời, bóng dáng hai mẹ con Cảnh Hựu Cầm vừa vặn xuất hiện.
Cảnh Hựu Cầm nổi giận đùng đùng đi ở phía trước, Khúc Miêu Miêu im lặng không lên tiếng theo sát phía sau. Hai mẹ con dường như cãi nhau không vui, Khúc Miêu Miêu ủ rũ, Tùng Kỳ chỉ có thể nhìn thấy băng gạc trên trán trái cô ta hơi chảy ra vết máu.
“Dì Cảnh, Miêu Miêu, hai người đã về rồi.”
“Miêu Miêu, em khá hơn chút nào chưa?”
Khúc Miêu Miêu không ngẩng đầu, rầu rĩ "Ừ" một tiếng: "... Tùng Kỳ, đầu tớ hơi đau, về nhà trước.”
“Được, cậu nghỉ ngơi cho tốt, gặp lại sau.”
Tùng Kỳ cười tủm tỉm, mơ hồ cảm thấy có chỗ nào không đúng, nhưng chưa kịp ngẫm nghĩ.
Bởi vì Vũ Dương đã phá lệ chào hỏi Cảnh Hựu Cầm.
Anh ta đứng tại chỗ không nhúc nhích.
“Chào dì Cảnh.”
Hai tay anh ta buông xuống, nhìn như bình thản tự nhiên nói.
Chỉ có động tác nắm thành nắm đấm cùng với tư thế đứng hơi cứng ngắc tiết lộ sự khẩn trương lúc này.
Vũ Dương tuy đang chào Cảnh Hựu Cầm, nhưng ánh mắt lại không thể khống chế bay về phía Khúc Miêu Miêu đi qua bên cạnh.
Tùng Kỳ thấy thế, vô thức nhíu mày.
Tên này ngày thường như côn đồ vậy, dì Cảnh khẳng định không thích anh ta.
Hiện tại sự chú ý với Miêu Miêu biểu hiện rõ ràng như vậy, dì Cảnh nhất định sẽ suy nghĩ nhiều, lát nữa không chừng lại sẽ răn dạy Miêu Miêu.
Tùng Kỳ còn đang suy nghĩ phải giải vây cho đồng bọn nhỏ như thế nào, chợt thấy dì Cảnh thu lại vẻ giận dữ, ý cười sáng loáng nổi lên, nhiệt tình bất ngờ: "Là Vũ Dương à, tới tìm Miêu Miêu? Đi, lên lầu nói chuyện.”
“Có thể, có thể không? Dì Cảnh, cháu đúng là có chuyện muốn nói với Miêu Miêu.”
Vũ Dương mất tự nhiên gãi gãi cổ.
Nhìn ra được có hơi thụ sủng nhược kinh.
Tùng Kỳ bối rối.
Hiện trường bốn người, giống như chỉ có một mình cô bị bao phủ trong sương mù mênh mông.
???
Ăn dưa cũng không biết bắt đầu ăn từ đâu.
Tùng Kỳ ngơ ngác nhìn Khúc Miêu Miêu, cô ta cúi đầu đi vào trong nhà lầu, bộ dáng tâm sự nặng nề.
Dì Cảnh thản nhiên gật đầu với cô: "Vứt rác đi, nhanh đi thôi.”
Sau đó quay đầu cười khanh khách nói chuyện với Vũ Dương.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất