Thập Niên 90 Hương Giang: Đơn Giản Một Quẻ, Nhận Tội Đền Tội

Chương 47:

Trước Sau
Căn cứ vào thông tin phân tích của phòng giám định, Lý Chí Vinh thực sự đã tự sát.

Trực giác mách bảo hắn rằng mọi chuyện không đơn giản như vậy, người bán nước đường trước mặt này có liên quan mật thiết.

Tuy nhiên, trực giác không thể làm bằng chứng.

"Lý Chí Vinh còn chưa giết được Tô Nhân Nhân, hắn ta không có mục đích tự sát, tại sao lại tự sát chứ?"

Sở Nguyệt Nịnh nghiêng đầu, đôi mắt dài như quả vải dần dần hiện lên nụ cười, "Có lẽ hắn ta chỉ đơn giản là hối hận hoặc hoàn toàn tỉnh ngộ?"

"Hoàn toàn tỉnh ngộ?" Chu Phong Húc lạnh giọng, "Tội phạm nếu có lương tâm thì sẽ không chết nhiều người như vậy."

Sở Nguyệt Nịnh hoàn toàn đồng ý.

"Cốc cốc."

Madam thanh tra gõ cửa, báo hiệu đã đến giờ, không có bằng chứng chứng minh đối phương là hung thủ, đồn cảnh sát phải thả người.

Tổ D không muốn, nhưng cũng chỉ có thể tuân thủ pháp luật.

Sở Nguyệt Nịnh nhìn Chu Phong Húc đang im lặng, vẻ mặt thành khẩn.

"Tôi đã nói hết rồi, hợp tác với cảnh sát điều tra là trách nhiệm của người dân Hương Giang, Chu sir nếu sau này còn nghi vấn, thì hoan nghênh đến phố Miếu."

Nói xong, Sở Nguyệt Nịnh lại nhìn sang Thi Bác Nhân bên cạnh, không quên nhắc nhở tử tế.



"Thi tiên sinh, một giờ sau, anh sẽ nhập viện, nếu tôi là anh, tôi nhất định sẽ không lấy bùa, tôi chắc chắn sẽ không chĩa mông ra cửa đâu."

Nói xong, Sở Nguyệt Nịnh rời khỏi đồn cảnh sát.

Nhìn người đã đi xa.

Cam Nhất Tổ nhìn Chu Phong Húc đang chìm trong suy tư, không quấy rầy, bèn đi đến đẩy Thi Bác Nhân, "Anh Nhân, sao bà chủ nước đường lại biết tên anh vậy?"

Thi Bác Nhân tức giận: "Còn cần hỏi sao? Chắc chắn là do ngày thường tôi trừ bạo giúp kẻ yếu, hành hiệp trượng nghĩa, anh tuấn tiêu sái, ngọc thụ lâm phong nên khiến cho người dân Hương Giang ghi nhớ sâu sắc."

"Ai." Thi Bác Nhân ngửa đầu thở dài, "Quá được hoan nghênh cũng là một loại buồn rầu, đi đến đâu cũng có người nhận ra. Thật là mong ông trời tìm cho tôi một người chia sẻ bớt."

Cam Nhất Tổ: ......

Vừa dứt lời.

Thi Bình Chi liền hừng hực khí thế tiến vào, chen ngang: "Cô gái vừa mới được thả ra từ phòng thẩm vấn chính là người bói toán bắt được kẻ buôn ma túy kia kia a! Các anh có thẩm vấn cô ấy không? Có hỏi cô ấy căn cứ vào gì để phán đoán mệnh không?"

Thi Bình Chi cũng không tin vào huyền học.

Cho nên theo lẽ thường, anh cũng muốn có câu trả lời.

Chu Phong Húc lúc này mới liên hệ hai người lại với nhau, vẻ mặt như suy tư: "Cô ấy chính là người mà cậu nói là đại sư đoán mệnh như thần kia ư?"



Cam Nhất Tổ gãi đầu: "Nếu là vậy, cô ấy đến tìm Lý Chí Vinh thật sự chỉ là để trừ quỷ đào hoa sao?"

"Thật là ngu ngốc." Thi Bác Nhân đứng dậy, hai tay chống cửa quay lưng về phía hành lang, "Có quỷ tôi mới tin, bói toán tôi tuyệt đối không tin, nhiều lắm chỉ là làm màu lùa gà, cố ý tìm người gây rối thôi."

"Anh Nhân, vụ án trước của Chú Kiên anh bảo là quỷ giết người, anh có thật sự không tin chút nào không đấy?" Cam Nhất Tổ nghi ngờ.

"Chúng ta là cảnh sát mà, điều quan trọng nhất chính là tôn thờ khoa học." Thi Bác Nhân thấy Cam Nhất Tổ thật sự ngây thơ, không khỏi nhìn hắn bằng ánh mắt trìu mến.

"Tự tiện tin vào quỷ giết người, án mạng không cần phá à?"

"Hôm nay nếu thực sự phải vào viện, tên Thi Bác Nhân của tôi viết đảo ngược."

Cùng lúc đó.

Từ một phòng thẩm vấn khác, nghi phạm lao ra, hủy đi một chân ghế, trên đó còn dính vài cây đinh sắt, vẻ mặt dữ tợn cầm chân ghế vung vẩy về phía đám người tấn công.

"Tôi không phạm tội, các anh mau thả tôi ra ngoài!"

Bỗng nhiên.

Nghi phạm dẫm phải vỏ chuối không biết ai vứt, loạng choạng sắp ngã xuống đất thì một tấm ván gỗ bay tới trước một nhịp.

Rỉ sét từ đinh sắt xé toạc da thịt.

Tiếng kêu thảm thiết như heo chọc tiết của Thi Bác Nhân vang lên ngay sau đó.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau