Thập Niên 90 Hương Giang: Đơn Giản Một Quẻ, Nhận Tội Đền Tội

Chương 6:

Trước Sau
Sở Nguyệt Nịnh đạp xe, một tay nắm lái, tay kia vẫy chào. "Được rồi, tôi về trước, mai gặp lại."

Phố Miếu cách phố đồ ăn không xa, chỉ cần băng qua đường chính là đến.

Sở Nguyệt Nịnh dừng xe đẩy, tìm kiếm ở phố đồ ăn, cuối cùng sau nửa ngày tìm kiếm, cô đã tìm thấy một cửa hàng phong thủy.

Đều nói cùng ngành chính là oan gia, không chào hỏi mà vào thẳng chính là thô lỗ.

Sở Nguyệt Nịnh nhìn lên trời, trên thế giới này cô chỉ là một người bán nước đường, không tính là đồng nghiệp gì cả.

Nghĩ xong, Sở Nguyệt Nịnh rụt rè bước vào cửa hàng phong thủy.

Chủ cửa hàng mặc một bộ áo choàng màu vàng, thấy có khách hàng, ông ta đỡ mũ trên đầu, nở nụ cười tươi đón tiếp: "Khách quý, đổi vận phù, đổi vận châu, bao gồm cả đồ trang trí thu hút đào hoa vận, cửa hàng chúng tôi đều có. Khách muốn mua gì ạ?"

Chủ cửa hàng đã gặp nhiều cô gái trẻ ngoài 20 tuổi như Sở Nguyệt Nịnh nên lập tức giới thiệu những món đồ được ưa chuộng nhất trong cửa hàng.

Sở Nguyệt Nịnh nhìn quanh cửa hàng một vòng trước khi nói: "Không, tôi muốn mua bùa."

"Ồ, vậy là bùa." Chủ cửa hàng cười tủm tỉm lấy ra một hộp gỗ từ sau quầy, mở ra, bên trong là những lá bùa vàng óng ả xếp thành hàng.

"Bùa cũng có nhiều loại, bùa bình an, bùa trừ tà... Quý khách muốn loại nào?"



Sở Nguyệt Nịnh nhìn vào hộp bùa, xác nhận rằng chúng có chứa pháp lực, nhưng quá yếu, không thể giúp cô phá giải.

"Tôi muốn bùa giấy vàng, loại không có họa tiết."

Chủ cửa hàng đóng hộp gỗ lại, "Cô muốn tự vẽ bùa sao?"

"Đúng vậy." Sở Nguyệt Nịnh suy nghĩ thêm và nói, "Tôi còn muốn mua một cây bút lông và chu sa."

Chủ cửa hàng quay vào phòng, một lúc sau, ông ta mang ra một xấp bùa giấy vàng cắt sau, đưa cho Sở Nguyệt Nịnh.

Chủ cửa hàng nhìn Sở Nguyệt Nịnh kiểm tra bùa, không thể kìm nén sự tò mò và hỏi: "Ngày nay giới trẻ đều thích vẽ bùa sao?"

Rõ ràng, bùa bình an và đồ trang trí thu hút đào hoa vận mới là những món đồ bán chạy nhất.

Thế đạo thay đổi nhanh chóng như vậy, làm thế nào để kinh doanh được đây?

Chủ cửa hàng lo lắng sốt ruột, giới trẻ đều thích những thứ hiện đại, ông ta đã dự đoán cảnh cửa hàng đóng cửa sau một năm nữa.

Sở Nguyệt Nịnh nghe ra sự dè dặt trong lời nói của chủ cửa hàng, nhúng chu sa vào bút, xua tan sự nghi ngờ của ông ta, "Chỉ là sở thích cá nhân thôi."

Mối nguy hiểm đã được giải trừ, chủ cửa hàng thở phào nhẹ nhõm, bắt đầu nói đùa: "Nếu ai cũng biết vẽ bùa, tôi chỉ có thể đóng cửa, thật là buồn."

Sở Nguyệt Nịnh mỉm cười nhẹ, cẩn thận tự hỏi, nếu chủ cửa hàng biết rằng ngoài việc bán nước đường ở Phố Miếu, cô còn kiêm nhiệm xem tướng và phong thủy, không biết ông ta sẽ có biểu cảm gì đây nhỉ?



Cô cẩn thận đưa bùa và chu sa đã chọn cho chủ cửa hàng, "Bao nhiêu tiền?"

"40 tệ." Chủ cửa hàng lấy một chiếc túi từ ngăn kéo, giúp cô đóng gói và tốt bụng nhắc nhở, "Vẽ bùa rất khó, trước đây tôi đã học mấy năm. Coo nên mua nhiều hơn một chút, một xấp bùa không đủ dùng."

"Đủ rồi, tôi sẽ không lãng phí giấy." Sở Nguyệt Nịnh nhận lấy chiếc túi màu đỏ, chào hỏi lễ phép và vẫy tay, "Tạm biệt."

Tay vẽ bùa mới như cô gái trẻ này sao có thể lãng phí giấy?

Đừng nói tay mới, ngay cả vị thiên sư uy vọng lên báo thường xuyên kia, mỗi lần vẽ bùa cũng phải lãng phí một mớ giấy.

Chủ cửa hàng không tin, nhìn bóng dáng Sở Nguyệt Nịnh rời khỏi cửa hàng, hai tay nắm lại, cảm thán đầy ngưỡng mộ.

“Giới trẻ ngày nay thật sung sướng, nói khoác cũng không cần đắn đo.”

Sở Nguyệt Nịnh trở về Thâm Thủy Bộ, gác xe, căn nhà cũ kỹ đã lâu không sửa sang, cô nhờ ánh đèn pin leo lên tầng 4, lòng có việc, bước chân không khỏi nhanh hơn vài phần.

Lộc cộc, tiếng bước chân và tiếng thở dồn dập vang vọng trong hành lang yên tĩnh.

Vừa mở cửa.

Một bóng người hoảng sợ hét chói tai lao tới, Sở Nguyệt Nịnh theo bản năng chặn lại, nhìn theo và thấy một ngón tay trắng bệch run rẩy chỉ vào hố trên tường, dưới ánh sáng vàng ấm áp, một con vật nhỏ màu đen đang bò lổn nhổn trong hố.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau