Thập Niên 90: Thần Thám Hương Giang
Chương 33: Tin Đồn
Sáng hôm sau, Dịch Gia Di dậy từ rất sớm, cùng anh cả ăn bữa sáng đơn giản rồi đạp xe xuất phát.
Cô cầm bản đồ nhỏ, vừa đạp vừa nhìn biển chỉ đường, phóng thẳng tới hiện trường vụ án giết mẹ cướp con.
Chồng người chết làm kế toán của một doanh nghiệp nhỏ, nghe nói còn là một chủ quán nhỏ nữa, thu nhập không tồi, môi trường nhà ở cũng rất tốt.
Dịch Gia Di vòng một vòng bên ngoài tiểu khu, cuối cùng tìm được một góc độ có thể nhìn thấy tòa nhà của nhà nạn nhân, phía trước vừa vặn có một quầy hàng nhỏ bán sữa đậu nành và bánh bao chiên, cô gọi một bát sữa đậu nành và một cái bánh bao chiên, ngồi xuống bắt đầu lặng lẽ quan sát.
Mỗi khi trong tòa nhà đó có người ra người vào cô đều sẽ lập tức trợn tròn mắt cố gắng phân biệt.
Đôi mắt nhìn chằm chằm đến độ đỏ ngầu nhưng cũng không nhìn thấy một người nào trong hai hung thủ hết.
Sữa đậu nành đã uống hết, cô không thể không gọi thêm bát nữa.
Bà chủ sạp hàng là một người phụ nữ trung niên có vòng eo đẫy đà, bà ta đã sớm chú ý đến chỗ kỳ lạ của Dịch Gia Di, khi bưng bát sữa đậu nành thứ hai lên bàn, bà ta không nhịn được mà thuận theo ánh mắt của Dịch Gia Di nhìn qua, sau đó đè thấp giọng nói, hỏi với vẻ cực kỳ thần bí: “Bạn trai ngoại tình, đến bắt gian đúng không?”
“…” Dịch Gia Di.
Cô uống xong bát sữa đậu nành thứ ba, trong bụng toàn là nước nhưng vẫn không nhìn thấy hung thủ ra vào, quả thật khiến người nghi ngờ phán đoán “hung thủ là hàng xóm của người chết” có đáng tin hay không.
Dịch Gia Di nhìn đồng hồ, đến giờ phải đi làm rồi.
Khi thanh toán tiền với vẻ thất vọng, bà chủ cũng nhìn thời gian, không nhịn được mà vừa tìm tiền lẻ vừa nhiệt tình bảo: “Em nói đặc điểm của bạn trai em đi, anh ta mặc quần áo thế nào, mười giờ chị mới dọn hàng, vẫn có thể giúp em canh thêm vài tiếng nữa.”
Dịch Gia Di há hốc mồm, nói lời cảm ơn sau đó đạp xe đạp lao vù vù đi.
Bà chủ nhìn bóng lưng của Dịch Gia Di mà thở dài: Cô gái ưa nhìn như thế, muốn tìm kiểu bạn trai gì mà không có, đàn ông cặn bã thì cứ chặt chân đi, hà tất phải hao tâm tổn sức theo dõi làm gì, không bằng đổi quách người mới cho rồi. Chậc, nữ hậu sinh bây giờ sống không tiêu sai bằng mình.
Trong vài tiếng sau đó, cứ hễ có người tới quầy hàng nhỏ uống sữa đậu nành và ăn bánh bao chiên là bà chủ đều sẽ kể cho anh ta nghe câu chuyện về một cô gái trẻ tuổi xinh xắn đến bắt gian không thành, cuối cùng khóc tức tưởi chạy đi một cách sống động, đã thế còn thuận tiện bồi thêm vài câu “năm đó”: “Cậu đẹp trai, đừng thấy bây giờ eo tôi đã như cái thùng phuy nhưng năm đó cũng là mỹ nhân nổi danh mấy con phố đấy, mấy anh chàng đẹp trai theo đuổi tôi xếp hàng dài như biên giới…”
…
Buổi sáng làm xong công việc mà chị Nhân giao cho, Dịch Gia Di mang hai thùng đến phòng chứa hồ sơ hoàn thành công việc nhập liệu vào máy tính, và chỉnh sửa hồ sơ thỏa đáng.
Sau khi về văn phòng nhỏ, nhân lúc chị Nhân không có ở đó, cô đọc sáu hồ sơ vụ án, nghiêm túc học hỏi không ngừng nghỉ cũng nghiêm túc ghi chép.
Chị Nhân tìm người rửa máy lọc nước xong xuôi, lúc xong việc trở về thuận tiện mang theo tin đồn về vụ án trộm con đang khiến tổ trọng án B mất ăn mất ngủ.
“Báo đăng tin rồi, còn đặt cái tên nghe rất dọa người cho vụ án là “Án rạch bụng móc con,” còn có tờ báo nhỏ viết với lời lẽ rất đanh thép rằng hung thủ là tên cuồng ăn thịt trẻ sơ sinh, ác ma ăn trẻ sơ sinh, chuyên bắt trẻ sơ sinh và trẻ nhỏ chưa đủ tuổi về ăn, khiến cháu gái chị mang thai được tám tháng sợ đến mức không dám ra ngoài luôn rồi.”
“Nghe nói cha mẹ người chết đều là người thôn quê, khâu đế giày nuôi lớn sáu đứa con. Nạn nhân là đứa nhỏ nhất, lớn lên thanh tú, cũng gả cho người tốt nhất. Thi thoảng còn mua vài bộ quần áo mới gửi về cho cha mẹ, tặng thêm chút gà và cá, cũng hiếu thuận lắm. Tuy không có công việc nhưng có thể ở nhà làm một bà vợ toàn chức, vốn sống rất hạnh phúc.”
“Nhưng ông chồng của nạn nhân đó hình như cũng không phải thứ tốt đẹp gì, nghe đồng nghiệp của anh ta nói anh ta nuôi đàn bà bên ngoài, tan làm toàn ra ngoài chơi, còn luôn nghi ngờ vợ có tình nhân bên ngoài, lúc cãi nhau cũng rống to nói đứa con trong bụng vợ hoàn toàn không phải con của anh ta. Đúng là loại cầm thú mà, mang thai rất vất vả còn bị chồng nghi ngờ, nghe hàng xóm nói cô vợ đó khóc miết thôi.”
Cô cầm bản đồ nhỏ, vừa đạp vừa nhìn biển chỉ đường, phóng thẳng tới hiện trường vụ án giết mẹ cướp con.
Chồng người chết làm kế toán của một doanh nghiệp nhỏ, nghe nói còn là một chủ quán nhỏ nữa, thu nhập không tồi, môi trường nhà ở cũng rất tốt.
Dịch Gia Di vòng một vòng bên ngoài tiểu khu, cuối cùng tìm được một góc độ có thể nhìn thấy tòa nhà của nhà nạn nhân, phía trước vừa vặn có một quầy hàng nhỏ bán sữa đậu nành và bánh bao chiên, cô gọi một bát sữa đậu nành và một cái bánh bao chiên, ngồi xuống bắt đầu lặng lẽ quan sát.
Mỗi khi trong tòa nhà đó có người ra người vào cô đều sẽ lập tức trợn tròn mắt cố gắng phân biệt.
Đôi mắt nhìn chằm chằm đến độ đỏ ngầu nhưng cũng không nhìn thấy một người nào trong hai hung thủ hết.
Sữa đậu nành đã uống hết, cô không thể không gọi thêm bát nữa.
Bà chủ sạp hàng là một người phụ nữ trung niên có vòng eo đẫy đà, bà ta đã sớm chú ý đến chỗ kỳ lạ của Dịch Gia Di, khi bưng bát sữa đậu nành thứ hai lên bàn, bà ta không nhịn được mà thuận theo ánh mắt của Dịch Gia Di nhìn qua, sau đó đè thấp giọng nói, hỏi với vẻ cực kỳ thần bí: “Bạn trai ngoại tình, đến bắt gian đúng không?”
“…” Dịch Gia Di.
Cô uống xong bát sữa đậu nành thứ ba, trong bụng toàn là nước nhưng vẫn không nhìn thấy hung thủ ra vào, quả thật khiến người nghi ngờ phán đoán “hung thủ là hàng xóm của người chết” có đáng tin hay không.
Dịch Gia Di nhìn đồng hồ, đến giờ phải đi làm rồi.
Khi thanh toán tiền với vẻ thất vọng, bà chủ cũng nhìn thời gian, không nhịn được mà vừa tìm tiền lẻ vừa nhiệt tình bảo: “Em nói đặc điểm của bạn trai em đi, anh ta mặc quần áo thế nào, mười giờ chị mới dọn hàng, vẫn có thể giúp em canh thêm vài tiếng nữa.”
Dịch Gia Di há hốc mồm, nói lời cảm ơn sau đó đạp xe đạp lao vù vù đi.
Bà chủ nhìn bóng lưng của Dịch Gia Di mà thở dài: Cô gái ưa nhìn như thế, muốn tìm kiểu bạn trai gì mà không có, đàn ông cặn bã thì cứ chặt chân đi, hà tất phải hao tâm tổn sức theo dõi làm gì, không bằng đổi quách người mới cho rồi. Chậc, nữ hậu sinh bây giờ sống không tiêu sai bằng mình.
Trong vài tiếng sau đó, cứ hễ có người tới quầy hàng nhỏ uống sữa đậu nành và ăn bánh bao chiên là bà chủ đều sẽ kể cho anh ta nghe câu chuyện về một cô gái trẻ tuổi xinh xắn đến bắt gian không thành, cuối cùng khóc tức tưởi chạy đi một cách sống động, đã thế còn thuận tiện bồi thêm vài câu “năm đó”: “Cậu đẹp trai, đừng thấy bây giờ eo tôi đã như cái thùng phuy nhưng năm đó cũng là mỹ nhân nổi danh mấy con phố đấy, mấy anh chàng đẹp trai theo đuổi tôi xếp hàng dài như biên giới…”
…
Buổi sáng làm xong công việc mà chị Nhân giao cho, Dịch Gia Di mang hai thùng đến phòng chứa hồ sơ hoàn thành công việc nhập liệu vào máy tính, và chỉnh sửa hồ sơ thỏa đáng.
Sau khi về văn phòng nhỏ, nhân lúc chị Nhân không có ở đó, cô đọc sáu hồ sơ vụ án, nghiêm túc học hỏi không ngừng nghỉ cũng nghiêm túc ghi chép.
Chị Nhân tìm người rửa máy lọc nước xong xuôi, lúc xong việc trở về thuận tiện mang theo tin đồn về vụ án trộm con đang khiến tổ trọng án B mất ăn mất ngủ.
“Báo đăng tin rồi, còn đặt cái tên nghe rất dọa người cho vụ án là “Án rạch bụng móc con,” còn có tờ báo nhỏ viết với lời lẽ rất đanh thép rằng hung thủ là tên cuồng ăn thịt trẻ sơ sinh, ác ma ăn trẻ sơ sinh, chuyên bắt trẻ sơ sinh và trẻ nhỏ chưa đủ tuổi về ăn, khiến cháu gái chị mang thai được tám tháng sợ đến mức không dám ra ngoài luôn rồi.”
“Nghe nói cha mẹ người chết đều là người thôn quê, khâu đế giày nuôi lớn sáu đứa con. Nạn nhân là đứa nhỏ nhất, lớn lên thanh tú, cũng gả cho người tốt nhất. Thi thoảng còn mua vài bộ quần áo mới gửi về cho cha mẹ, tặng thêm chút gà và cá, cũng hiếu thuận lắm. Tuy không có công việc nhưng có thể ở nhà làm một bà vợ toàn chức, vốn sống rất hạnh phúc.”
“Nhưng ông chồng của nạn nhân đó hình như cũng không phải thứ tốt đẹp gì, nghe đồng nghiệp của anh ta nói anh ta nuôi đàn bà bên ngoài, tan làm toàn ra ngoài chơi, còn luôn nghi ngờ vợ có tình nhân bên ngoài, lúc cãi nhau cũng rống to nói đứa con trong bụng vợ hoàn toàn không phải con của anh ta. Đúng là loại cầm thú mà, mang thai rất vất vả còn bị chồng nghi ngờ, nghe hàng xóm nói cô vợ đó khóc miết thôi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất