Thập Niên 90: Thần Thám Hương Giang
Chương 49: Kêu Anh Cả Em Thử Độc Sao
Nhưng anh ta đã quen làm phụ huynh rồi, bận trong bận ngoài cho dù là kiểu tóc hay quần áo đều có thể lấy thoải mái và thuận tiện đi đầu, lại chưa bao giờ câu nệ tiểu tiết, ở Cha chaan teng học được chiêu thức mời khách từ ông bác bảo vệ tiệm, luôn mang vẻ mặt ôn hòa của người lớn, thường xuyên khiến người quên mất sự thật rằng anh ta thật ra trẻ tuổi và anh tuấn.
Bà Trương mượn ánh mặt trời mới lên quan sát anh ta, không nhịn được mới hỏi: “Đã nhiều năm như vậy rồi, bây giờ Gia Di cũng đã đi làm, dì Trương sắp xếp xem mắt cho cháu có được không?”
“Cháu vẫn còn một đứa em gái và một đứa em trai nữa phải lo, người ta ngại cháu dẫn theo các em, nào chịu hẹn hò với cháu đâu.” Dịch Gia Đống phất tay, vừa cười vừa từ chối.
“Cũng sẽ có cô gái tốt có mắt nhìn mà.”
Dịch Gia Đống chỉ cười ngây ngô mà không đáp lời.
Giữa các hàng xóm qua đường chưa chắc sẽ chào hỏi nhau nhưng nhìn thấy Dịch Gia Đống lại luôn chủ động thân thiết gọi một tiếng “A Đống” hoặc là “ông chủ Dịch” “đầu bếp Dịch.”
Đây đều do anh ta mỗi khi gặp người đều luôn thích kể rằng em trai mình thi cử lại được điểm cao, em gái học trường cảnh sát, khiến người có ấn tượng sâu sắc với tiếng huyên náo của anh ta.
Có đôi khi trời nóng, anh ta còn khẳng khái tặng người nước đá, lượng đồ ăn trong quán cơm cũng luôn khiến người hài lòng, mọi người hiếm khi nhìn thấy người này đều sẽ nhớ đến đĩa đồ ăn ngon hào phóng của anh ta.
Hôm nay Dịch Gia Di để quên sách đã mang về nhà đọc nên lại vòng trở về lấy, lúc đến đầu đường nhìn thấy anh cả đang nói với hàng xóm về công việc ở cục cảnh sát của cô.
Trong miệng anh ta, cô không chỉ có năng lực mà còn vô cùng được trọng dụng, chính là ánh sáng của giới cảnh sát trong tương lai.
Nếu như cô thật sự lợi hại như thế thì tốt rồi, nghe mà ngượng chín cả mặt, thật sự cũng ngại chào hỏi anh ta.
Nhưng Dịch Gia Đống lại vô cùng đắc ý giống như hoàn toàn tin vào những gì mình nói.
Dịch Gia Di đẩy xe đạp đứng dưới bóng râm của mái hiên nhà, nghĩ đến buổi sáng mình thương anh trai, cảm thấy anh ta rất thảm, nhưng bây giờ lại có chút cảm xúc khác đi, thật ra anh trai đang rất hạnh phúc.
Hơn nữa anh ta cũng có được sự tôn trọng, là sự tôn trọng từ ba đứa em bọn họ và sự tôn trọng của hàng xóm láng giềng trên phố đại diện cho quần chúng xã hội.
Trên đời này biết bao nhiêu người có thể có được tiền lại không sao có được sự tôn trọng.
Dịch Gia Di lặng lẽ vòng vào ngõ nhỏ về nhà, tránh được anh cả đang chém gió phần phật.
…
Cách ngày, Dịch Gia Di vẫn bảy giờ hơn đã rời giường như cũ, đồng thời cùng Dịch Gia Đống đi chợ, chỉ là một lần này khi mang phần lớn thức ăn đến cửa hàng, cô dựa vào quầy thu ngân ngăn cách giữa phòng bếp và nhà ăn phía trước, quan sát các loại nguyên liệu nấu ăn rồi chợt quay đầu, nổi hứng hỏi: “Anh cả, đột nhiên em nghĩ ra một cách pha trà sữa mới, anh có muốn nếm thử không?”
Kiếp trước cô là một người hâm mộ cuồng nhiệt của các phòng phát sóng trực tiếp về đồ ăn ngon, cũng là một người siêu nghiện trà sữa.
Tuy trà sữa Hồng Kong rất tuyệt vời, rất ngon, nhưng trà sữa Hoa Hoa ở thế hệ sau cũng mới mẻ thơm ngon, chuyển đến thời đại này bán ở quán ăn của nhà bọn họ, không biết liệu có người thích hay không.
Thử qua dao mổ trâu, cho dù có thất bại chung quy cũng không thiệt đi.
Nếu có thành quả, nói không chừng quán ăn có thể kiếm thêm ít tiền, cả nhà cùng nhau kéo kinh thế gia đình đi lên, chẳng phải rất tốt hay sao.
Dịch Gia Đống chia thịt mới mua ra đựng rồi xếp vào tủ đông, ngẩng đầu nhìn thấy ánh sáng mặt trời chiếu vào trong cửa tiệm, vẽ lên một vòng viền vàng ấm áp bao bọc lấy em gái lớn đang dựa lên quầy thu ngân.
Cô giống như một tiên nữ nhỏ nhẹ nhàng và trong sáng, mang theo nụ cười vừa giảo hoạt vừa xinh đẹp.
“Kêu anh cả em thử độc sao?” Anh ta đặt công việc trong tay xuống, hai tay chống lên tủ đông trêu cô, trong lòng lại cảm khái lần thứ mười nghìn từ lúc Gia Di đi làm cho tới nay: Gia Di đã trưởng thành rồi.
Bà Trương mượn ánh mặt trời mới lên quan sát anh ta, không nhịn được mới hỏi: “Đã nhiều năm như vậy rồi, bây giờ Gia Di cũng đã đi làm, dì Trương sắp xếp xem mắt cho cháu có được không?”
“Cháu vẫn còn một đứa em gái và một đứa em trai nữa phải lo, người ta ngại cháu dẫn theo các em, nào chịu hẹn hò với cháu đâu.” Dịch Gia Đống phất tay, vừa cười vừa từ chối.
“Cũng sẽ có cô gái tốt có mắt nhìn mà.”
Dịch Gia Đống chỉ cười ngây ngô mà không đáp lời.
Giữa các hàng xóm qua đường chưa chắc sẽ chào hỏi nhau nhưng nhìn thấy Dịch Gia Đống lại luôn chủ động thân thiết gọi một tiếng “A Đống” hoặc là “ông chủ Dịch” “đầu bếp Dịch.”
Đây đều do anh ta mỗi khi gặp người đều luôn thích kể rằng em trai mình thi cử lại được điểm cao, em gái học trường cảnh sát, khiến người có ấn tượng sâu sắc với tiếng huyên náo của anh ta.
Có đôi khi trời nóng, anh ta còn khẳng khái tặng người nước đá, lượng đồ ăn trong quán cơm cũng luôn khiến người hài lòng, mọi người hiếm khi nhìn thấy người này đều sẽ nhớ đến đĩa đồ ăn ngon hào phóng của anh ta.
Hôm nay Dịch Gia Di để quên sách đã mang về nhà đọc nên lại vòng trở về lấy, lúc đến đầu đường nhìn thấy anh cả đang nói với hàng xóm về công việc ở cục cảnh sát của cô.
Trong miệng anh ta, cô không chỉ có năng lực mà còn vô cùng được trọng dụng, chính là ánh sáng của giới cảnh sát trong tương lai.
Nếu như cô thật sự lợi hại như thế thì tốt rồi, nghe mà ngượng chín cả mặt, thật sự cũng ngại chào hỏi anh ta.
Nhưng Dịch Gia Đống lại vô cùng đắc ý giống như hoàn toàn tin vào những gì mình nói.
Dịch Gia Di đẩy xe đạp đứng dưới bóng râm của mái hiên nhà, nghĩ đến buổi sáng mình thương anh trai, cảm thấy anh ta rất thảm, nhưng bây giờ lại có chút cảm xúc khác đi, thật ra anh trai đang rất hạnh phúc.
Hơn nữa anh ta cũng có được sự tôn trọng, là sự tôn trọng từ ba đứa em bọn họ và sự tôn trọng của hàng xóm láng giềng trên phố đại diện cho quần chúng xã hội.
Trên đời này biết bao nhiêu người có thể có được tiền lại không sao có được sự tôn trọng.
Dịch Gia Di lặng lẽ vòng vào ngõ nhỏ về nhà, tránh được anh cả đang chém gió phần phật.
…
Cách ngày, Dịch Gia Di vẫn bảy giờ hơn đã rời giường như cũ, đồng thời cùng Dịch Gia Đống đi chợ, chỉ là một lần này khi mang phần lớn thức ăn đến cửa hàng, cô dựa vào quầy thu ngân ngăn cách giữa phòng bếp và nhà ăn phía trước, quan sát các loại nguyên liệu nấu ăn rồi chợt quay đầu, nổi hứng hỏi: “Anh cả, đột nhiên em nghĩ ra một cách pha trà sữa mới, anh có muốn nếm thử không?”
Kiếp trước cô là một người hâm mộ cuồng nhiệt của các phòng phát sóng trực tiếp về đồ ăn ngon, cũng là một người siêu nghiện trà sữa.
Tuy trà sữa Hồng Kong rất tuyệt vời, rất ngon, nhưng trà sữa Hoa Hoa ở thế hệ sau cũng mới mẻ thơm ngon, chuyển đến thời đại này bán ở quán ăn của nhà bọn họ, không biết liệu có người thích hay không.
Thử qua dao mổ trâu, cho dù có thất bại chung quy cũng không thiệt đi.
Nếu có thành quả, nói không chừng quán ăn có thể kiếm thêm ít tiền, cả nhà cùng nhau kéo kinh thế gia đình đi lên, chẳng phải rất tốt hay sao.
Dịch Gia Đống chia thịt mới mua ra đựng rồi xếp vào tủ đông, ngẩng đầu nhìn thấy ánh sáng mặt trời chiếu vào trong cửa tiệm, vẽ lên một vòng viền vàng ấm áp bao bọc lấy em gái lớn đang dựa lên quầy thu ngân.
Cô giống như một tiên nữ nhỏ nhẹ nhàng và trong sáng, mang theo nụ cười vừa giảo hoạt vừa xinh đẹp.
“Kêu anh cả em thử độc sao?” Anh ta đặt công việc trong tay xuống, hai tay chống lên tủ đông trêu cô, trong lòng lại cảm khái lần thứ mười nghìn từ lúc Gia Di đi làm cho tới nay: Gia Di đã trưởng thành rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất